Charlie ở bên cạnh hắn thận trọng hỏi:
“Một số chuyện không nên nói là như thế nào?”
Hắn có một chút suy đoán, nhưng lại sợ mình suy đoán không đầy đủ mọi mặt, không phát hiện ra đã chọc giận đến người bạn trong mắt không hề có pháp luật này.
Lumian cười nghiêng đầu, nhìn Charlie:
“Chuyện có liên quan đến Suzanne Matisse không thể nói, bao gồm cả việc ta uy hiếp nàng như thế nào, đóng giả luật sư tiến vào cảnh sát trao đổi với ngươi như thế nào.”
Hắn đã sớm muốn dặn dò Charlie vài câu như thế, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội.
“Đã rõ.” Charlie thả lỏng xuống, tương đối chờ mong nói: “Ta muốn nói cho người trong quán bar biết, ta và ngươi lật đổ Wilson như thế nào, đuổi ra khách sạn như thế nào…”
Lấy phương thức diễn thuyết khoác lác là một sở thích lớn của hắn.
Lúc này, đôi mắt của Lumian trở nên thâm thúy một chút.
Trực giác của hắn nói cho hắn biết, gần đây Charlie sẽ không may lắm, nhưng lại không quá nghiêm trọng.
Về lý luận, chuyện này không liên quan gì đến Suzanne Matisse, nếu không sẽ không chỉ là một chút không may, mà là tai họa… Xem ra gần đây không cần lo lắng đến vấn đề Suzanne Matisse, nhưng chỉ là mấy ngày gần đây? Lumian phân tích vận thế bản thân cảm ứng được.
Mới vừa rồi hắn còn phát hiện, trừ phi đối phương đặc biệt không may, hoặc rất may mắn, hoặc gần đây sẽ xảy ra chuyện có nguy hại đến tính mạng của hắn, bằng không hắn đều phải tập trung tinh thần, kiên nhẫn cảm ứng mới có thể thông qua trực giác nắm chắc vận thế thô sơ giản lược của mục tiêu.
Cái này khác với trực giác nguy hiểm của thợ săn, không hoàn toàn là bị động kích phát.
Charlie càng nói giọng càng nhỏ, hắn lại nhìn Lumian nói:
“Ngươi, ngươi nhìn ta làm cái gì?”
Hắn hoài nghi nghiêm trọng Shire lại định lấy phương thức đùa dai để trêu chọc mình!
Lumian cười:
“Gần đây ngươi nên đi đến nhà thờ Mặt Trời Vĩnh Hằng khẩn cầu may mắn, bằng không ngươi sẽ gặp một chút chuyện không tốt.”
Giọng điệu nói chuyện thời điểm này của hắn giống như đúc với lúc Aoste Truelle gạt người.
“Chuyện gì không tốt?” Charlie thốt lên.
Một giây sau hắn mới phản ứng lại:
“Sao ngươi biết?”
“Ta đoán.” Lumian mỉm cười trả lời.
Quả nhiên là đang nói đùa… Charlie hơi nhẹ nhàng thở ra:
“Vậy ta hy vọng ngươi đoán không chính xác.”
“Không, chắc chắn rất chuẩn.” Lumian nói thật đến không thể thật hơn.
Charlie dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, trên mặt viết đầy không tin.
Lumian cười he he:
“Nếu như không chuẩn, ta đánh ngươi một trận, như vậy ngươi coi như gặp chuyện không tốt, đã chứng minh ta đoán rất chuẩn.”
“…” Charlie lập tức không tìm được lời nào để đáp lại.
Còn có thể như vậy sao?
Nhưng mà mạch suy nghĩ này vẫn rất không tệ, sửa lại là có thể dùng để đùa dai những người khác…
Lumian đang định đứng lên, chợt thấy một con chó lang thang màu vàng đất gầy đến trơ xương ra men theo bóng râm bên đường đi đến gần khách sạn Golden Rooster, định thông qua nơi này đến bên cạnh người bán hàng rong bán hoa quả mục nát để tha rác rưởi hắn vứt bỏ.
Chó lang thang đi tới vô cùng cẩn thận, bởi vì nơi đây còn có nhiều người nghèo muốn bắt lấy nó làm thịt.
Đúng lúc này, Lumian sải bước đi tới, giơ tay đè vào cổ con chó lang thang này, ấn nó ở trên mặt đất.
Chó lang thang bất ngờ không kịp đề phòng, chưa thể làm ra phản ứng hữu hiệu gì, tứ chi điên cuồng giãy giụa.
Nó mở cái miệng hung ác ra, định cắn người, nhưng cái đầu lại không chuyển động được.
Một tay khác của Lumian lấy bình nhỏ vốn đựng bột phấn tulip ra, đổ đồ bên trong đó vào trong túi áo.
Tiếp theo, hắn đưa cái bình nhỏ đến bên cạnh đầu của con chó lang thang, đón lấy nước bọt nhỏ xuống từ cái miệng đang há to kêu loạn của nó.
Không bao lâu, Lumian lấy được chừng 5 ml, vì thế nên buông cổ tay phải đang đè con chó lang thang lại, đứng lên.
Con chó lang thang kia phản xạ có điều kiện định cắn hắn một miếng, nhưng sau khi bị hắn nhìn thoáng qua, ư ử kêu một tiếng, cụp đuôi nhanh chóng chạy trốn.
Charlie ở bên cạnh nhìn thấy ngây ngẩn cả người.
Trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên một câu chuyện xưa từng nghe người ta nhắc đến.
Nhân vật chính trong câu chuyện xưa kia thích dùng một câu được tác giả bán chạy Aurora Lee viết để hình dung một nhân vật phản diện hung ác
Chó đi ngang qua đều phải bị hắn đá cho hai phát!
Lumian ừng ực uống hết rượu chua, tiến vào khách sạn.
Khi hắn đi ngang qua sảnh lớn, bà Foires vẫn luôn không có sắc mặt tốt gì đứng lên, nặn ra nụ cười:
“Chào buổi sáng, Shire, ông Shire.”
Lumian liếc nhìn bà Foires hơi béo, như có điều suy nghĩ nói:
“Hôm nay ông Eve cũng không đến sao?”
Eve là ông chủ của khách sạn Golden Rooster, thanh danh keo kiệt của lão được lưu truyền rộng rãi ở phố loạn.
Là người bảo vệ mới vừa lên chức của khách sạn Golden Rooster, Lumian cảm thấy cần phải trò chuyên một chút với ông Eve, miễn cho hắn lo lắng băng đảng Savoie sẽ tìm hắn đòi nhiều tiền hơn, nên trực tiếp chạy đi báo cảnh sát.