Ở đối diện tòa nhà cổ kính kia, Lumian do dự có cần mua một bộ âu phục ngắn và một cái kính một mắt để trà trộn vào trong vũ trường Hors de L’ordinaire, quan sát hoàn cảnh, thu thập được càng nhiều tin tức không.
“Nhưng nếu như Timmons thật sự thuộc về tổ chức thần bí nào đó, lại là bạn với ủy viên cảnh sát, vì mấy chục ngàn pelkin bắt cóc hắn không phải là chuyện sáng suốt gì, sẽ ảnh hưởng đến chuyện chính của ta, bởi như vậy, tiền mua âu phục ngắn và kính một mắt chẳng phải sẽ lãng phí sao? Mấy thứ này không hề rẻ.”
Từ trước đến nay Lumian tiêu tiền đều không hề keo kiệt, dù sao Trier có rất nhiều người tốt bụng, nhưng khi không nên tiêu tiền, hắn vẫn tương đối có tinh thần tiết kiệm.
Đang suy nghĩ, hắn liếc nhìn bốn phía, phát hiện ở đối diện vũ trường Hors de L’ordinaire có một quán bar Seul.
“Khách hàng của vũ trường và khách hàng của quán bar có độ trùng lặp khá lớn, bọn họ hẳn là đối thủ cạnh tranh…” Đột nhiên, mạch suy nghĩ của Lumian trở nên sáng tỏ.
Hiểu biết một người nhất thường là kẻ thù của hắn, hiểu rõ một vũ trường nhất thì hơn phân nửa là đối thủ cạnh tranh của hắn!
Dù cho giải thích của bọn họ tỷ lệ lớn sẽ tồn tại chỗ phóng đại, nhưng có thể ở trên trình độ nào đó phản ứng một vài sự thật.
Lumian xoay người, đi vào quán bar Seul.
Kiến trúc phố cổ đều tương đối cổ xưa, phần lớn có thể ngược dòng tìm hiểu đến Russell thời đại trước, cửa sổ của chúng đều nhỏ hẹp, cho dù là ban ngày, cũng chiếu sáng không tốt, lờ mờ thành phong cách chính của nơi đây.
Dưới tình huống đèn khí đốt trên tường còn chưa thắp sáng, Lumian xuyên qua sảnh lớn tông màu tối chỉ có vài vị khách, đi đến trước quầy bar, ngồi xuống.
“Một ly rượu gin thêm đá.” Lumian cởi mũ lưỡi trai xuống nói.
Quầy bar ở tận cùng bên trong quán rượu, chiếu sáng không tốt nhất, toàn thân bartender cao gầy đều giống như bị bóng tối bao trùm, chỉ bày biện ra hình dáng tương ứng.
Lấy thị lực của Lumian cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy đối phương có mái tóc xoăn màu đen, ánh mắt giống như càng thiên về màu lam, mũi không đủ cao thẳng.
Trong lúc chờ rượu gin, Lumian giống như vô ý cười nói:
“Việc làm ăn ở chỗ các ngươi không tốt lắm, ta thấy vũ trường Hors de L’ordinaire gì kia ở đối diện có rất nhiều khách đến.”
Bartender đẩy ly rượu gin có gài lát chanh, thả không ít đá đến trước mặt Lumian.
Hắn nhìn ra cửa nói:
“Việc buôn bán của bọn ta cũng không kém, chỉ có điều phần lớn mọi người đều đang ở trong hầm ngầm chờ xem diễn kịch.”
“Thế nào, có muốn đi xem không? Khách đã gọi rượu trả thêm 5 rick là có thể vào hầm, ừm, rượu gin của ngươi giá 8 rick.”
“Diễn kịch?” Lumian không hề che giấu kinh ngạc của mình.
Đây là yếu tố mấy quán bar ở phố loạn đều không có.
Bartender thở dài nói:
“Đối diện có thể khiêu vũ, có thể ca hát, có thể đánh bài, có thể chơi bi a, bọn ta dù sao cũng phải có vài chỗ không giống với bọn họ thì mới có thể hấp dẫn khách hàng.”
“Hiện giờ có rất nhiều quán bar và quán cà phê ở bờ Bắc cũng có rạp hát nhỏ.”
Lumian không biết nên hình dung hành vi này như thế nào, chỉ có thể cảm khái nói:
“Cạnh tranh kinh doanh quán bar đã kịch liệt đến trình độ như thế này rồi cơ à?”
Hắn lập tức lấy ra ba đồng 20 kepei, đồng bạc có khắc yếu tố bánh răng và một đồng xu 5 kepei, đưa cho bartender.
Như vậy tổng cộng 13 rick, cũng chính là 65 kepei, bao gồm cả vé vào cửa đến rạp hát xem diễn kịch.
Bartender lập tức chỉ vào cầu thang ở bên cạnh quầy bar, thông xuống bên dưới:
“Ngươi có thể đi xuống hầm bất cứ lúc nào, bưng rượu của ngươi.”
Không cần cho tấm vé vào cửa à? Lumian không vội vã rời khỏi quầy bar, cười nói:
“Vũ trường Hors de L’ordinaire ở đối diện kia hình như rất độc đáo?”
“Là rất độc đáo.” Bartender hạ thấp giọng nói: “Có phải ngươi bị người ở đó lừa tiền, cho nên mới một mực hỏi chuyện về bên đó không?”
“Đúng thế.” Lumian thản nhiên gật đầu.
Hắn căn bản không định che giấu.
Bartender cười một tiếng:
“Mỗi ngày đều có người bị lừa tìm đến, nhưng không ai thành công cả, ta đã từng thấy Condé ủy viên cảnh sát khu đài thiên văn tiến vào vũ trường đó, cũng mặc âu phục ngắn, đeo kính một mắt.”
Timmons quả thật không đơn giản… Lumian bỏ qua ý định tìm ông chủ vũ trường Hors de L’ordinaire đòi tiền.
Hắn bưng ly rượu gin kia lên, rời khỏi quầy bar, dọc theo cầu thang đi xuống tầng hầm.
Còn chưa đi đến gần cánh cửa gỗ chia làm đôi kia, Lumian đã nghe thấy bartender ở bên trên kêu:
“Có một vị khách đến!”
Một tiếng cọt kẹt, cửa gỗ kia mở ra.
Lumian thả chậm bước chân, vừa quan sát hoàn cảnh vừa đi vào.
Nơi đây đã cải tạo thành một rạp hát nhỏ, tận cùng bên trong nhất là bục gỗ nửa chiều cao, hai ngọn đèn khí đốt ở trên tường cung cấp chiếu sáng cơ bản nhất.