Vật liệu do Lewis phái người đưa đến? Lumian khom lưng cầm lấy hộp gỗ kia, mở cửa vào phòng.
Sau khi hắn mở cái nắp rra, không có gì bất ngờ nhìn thấy một tảng đá màu đậm tản ra mùi thúi của phân chim cùng với một đôi mắt màu máu chứa trong lọ thủy tinh, một cái túi độc.
…
Đại lộ khu chợ, đèn đường khí đốt hơi vàng chiếu xuống.
Chủ khách sạn Golden Rooster ông Eve dẫn theo một người đi đến bên cạnh một kẻ lang thang nào đó đang nhắm mắt ngủ.
“Đồng bạc kia của ta chính là ở đây!” Hắn trầm giọng nói.
Người đi theo sau lưng hắn liếc nhìn kẻ lang thang trong bóng tối kia, mở miệng hỏi:
“Là hắn cướp bóc ngươi?”
“Không phải.” Eve trả lời vô cùng chắc chắn: “Cho dù chiều cao, hình thể hay là quần áo đều không giống nhau.”
“Một tên tội phạm cướp bóc lại trực tiếp ném tiền cướp được cho kẻ lang thang… chuyện này thật sự có vấn đề.” Người kia đứng ở bên rìa tia sáng đèn đường cúi đầu nhẹ đến mức không thể nhìn thấy: “Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng đối phó với ngoài ý muốn hoặc là chuẩn bị điều tra.”
Eve ừ một tiếng, trầm thấp lẩm bẩm nói:
“Nếu như hắn không ném đồng bạc của ta cho kẻ lang thang, chúng ta đã có thể trực tiếp tìm được hắn.”
Hắn có thể ở trong thời gian nhất định cảm ứng được tiền tài và đồ vật đã từng thuộc về mình đang nơi đâu.
…
Sáng sớm hôm sau, Lumian một mực ở trong khách sạn Golden Rooster, lật xem bút ký phù thủy của Aurora.
Bởi vì hắn định về sau trường kỳ ngồi chờ, theo dõi đám người Chùy Sắt Aite, mà bọn họ luôn xuất hiện vào buổi chiều, rạng sáng mới về nhà, cho nên, hắn không thể không đổi thời gian học tập sang buổi sáng.
Mới sáng sớm Charlie đã đi đến nhà thờ Mặt Trời Vĩnh Hằng gần nhất, khi trở về không chỉ có trạng thái thả lỏng, hơn nữa trên mặt mang cười, giống như đã tìm được chỗ dựa vào, còn nhận được khen ngợi.
Sắp đến buổi trưa, Lumian giấu kỹ bút ký phù thủy, dạo bước đến đại lộ khu chợ, đứng ở chỗ cách không xa nhà trọ của ông Eve và rạp hát Vieux Pigeonnier, muốn quan sát xem người phi phàm chính phủ có áp dụng hành động hay không.
Nơi này tất cả như thường, người đến người đi, cho dù cửa hàng ở bên đường hay là xe ngựa đi ngang qua cũng đều không để lộ ra dấu hiệu phát sinh chuyện gì.
Lumian lại quan sát một trận, khi đang chuẩn bị tìm nhà hàng gần đó nhét đầy bao tử, lại thấy ông Eve xuất hiện ở nơi xa.
Hắn vẫn mặc bộ vest bị giặt đến trắng bệch và quần dài bằng vải thô màu hạt dẻ kia, trên đầu đội một cái mũ tròn rộng vành màu hơi nâu, cầm trong tay gậy chống màu đen, từng bước một đi về phía nhà trọ mình đang ở.
Người phi phàm chính phủ còn chưa xuất hiện? Lumian hơi ngẫm nghĩ, xuyên qua đại lộ khu chợ, gặp ông chủ khách sạn kia.
“Chào buổi trưa, ông Eve, ngươi vừa đi đâu vậy?” Hắn cười bắt chuyện.
Ông Eve sửng sốt một giây, vừa cảnh giác lại sợ hãi liếc nhìn hắn nói:
“Ta đi đến cục cảnh sát xử lý chút chuyện.”
Người phi phàm chính phủ thông qua cục cảnh sát gọi ông Eve đến, nhưng thực tế người phụ trách hỏi chính là người có năng lực tương ứng? Lumian đại khái hiểu vì sao.
Nhưng điều khiến cho hắn không hiểu là:
Phía chính phủ không hề phát hiện ra ông Eve có năng lực siêu phàm?
Lumian nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói: “Có chuyện gì vậy? Có lẽ ta có thể giúp đỡ một chút.”
“Không cần.” Ông Eve câu nệ lại từ chối đáp.
Hắn chợt chỉ về phía tòa nhà trọ màu vàng nhạt kia:
“Ta phải về nhà.”
Vì không để cho người ta hoài nghi, Lumian không thử ngăn cản, cũng không định thăm dò nhiều hơn.
Hắn vừa nhìn theo bóng lưng ông Eve từng bước một đi xa, vừa hơi nhíu mày lên.
Hồi ức lại quá trình đối thoại mới vừa rồi, hắn không phát hiện ra chỗ nào đáng để hoài nghi, nhưng lại cảm thấy có một vài chi tiết là lạ, có cảm nhận nói không nên lời.
Lumian theo bản năng tập trung tinh thần, nhìn vào bóng lưng ông Eve, định cảm ứng vận thế gần đây của hắn.
Vận thế kia tương đối bình thường, không tốt cũng không xấu.
Nhưng nghi ngờ trong lòng Lumian không giảm ngược lại tăng lên.
Ngày hôm qua khi hắn và ông Eve ăn cơm, theo thói quen hắn đã cảm ứng vận thế của đối phương, rõ ràng là hơi xui xẻo!
Lúc này mới qua một ngày, vận thế của hắn đã có thay đổi, giữa chừng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lumian xoay người lại, hai tay nhét túi, dạo bước ở trên đại lộ khu chợ.
“Vận thế của ông Eve lại đã phát sinh biến hóa…”
“Lấy biểu hiện đối mặt với tội phạm cướp bóc tối hôm qua của hắn, ở trước mặt người phi phàm chính phủ đóng giả thành cảnh sát, không có khả năng giữ được bí mật của mình…”
“Bọn họ đây là đã nhận ra khác thường, sớm có chuẩn bị mang tính nhắm vào?”
Lumian càng nghĩ càng hoài nghi chuyện mình cướp bóc ông Eve tối hôm qua đã khiến cho hắn và những kẻ sau lưng hắn có lòng cảnh giác.