Tiếp theo, Lumian lại lấy ra một tờ tiền giấy 5 pelkin đưa cho Aoste:
“Thù lao của tin tức có liên quan đến quái vật sông.”
Hắn lập tức xách đèn cacbua canxi lên, dựa theo miêu tả của Aoste và biển tên ở trong đường hầm, đi về phía chỗ mạch nước ngầm.
Aoste do dự vài giây, đột nhiên đứng lên, xách theo đèn cacbua canxi của mình, đuổi theo Lumian.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lumian nghiêng người sang, nhìn thấy hắn, dùng ánh mắt biểu đạt nghi ngờ của mình.
Aoste tươi cười đầy mặt nói:
“Ta đi cùng với ngươi, cũng có thể cung cấp một chút giúp đỡ.”
“Ngươi?” Lumian không hề che giấu hoài nghi mang theo một chút ngụ ý khinh miệt.
Aoste hắng giọng, nói ra lời nói thật:
“Quái vật sông cũng coi như là sinh vật có linh tính, ngươi lại không thể dọn toàn bộ nó đi, ta muốn cầm những thứ ngươi không cần.”
Nếu như thật sự gặp người cần đến, biết đâu còn có thể bán mấy thứ đó được mười mấy pelkin!
Lumian nhìn chăm chú vào Aoste, chờ đến đối phương hơi bất an mới cười nói:
“Ngươi có thể đi theo, nhưng ta sẽ không cung cấp bất cứ bảo vệ gì.”
Hắn cảm ứng được trước mắt vận thế của Aoste đã không còn mối họa thấy máu nào nữa, thậm chí còn nhiều thêm một chút phát tài nho nhỏ.
Nói cách khác, nếu như Aoste theo hắn đi đến chỗ mạch nước ngầm, vậy đại biểu cho lần đi săn này tỷ lệ lớn không có nguy hiểm gì, còn có thu hoạch.
Đương nhiên, Lumian không dám hứa chắc lựa chọn này của mình sẽ không mang đến thay đổi vận thế.
“Không có vấn đề.” Aoste cũng không khẩn trương.
Theo ý hắn, mình chỉ đi theo đằng xa Shire, nếu như thật sự gặp phải quái vật sông thì chuồn ra càng xa hơn, gần như không có khả năng gặp phải nguy hiểm đến tính mạng gì.
Bởi vì Aoste xác định muốn đi, Lumian lại đưa mắt nhìn hắn mấy giây.
Thấy vận thế không phát sinh thay đổi gì, hắn thu hồi tầm mắt, xách theo đèn cacbua canxi, tiếp tục tiến lên.
Có một người đi theo như thế, trên một ý nghĩa nào đó, cũng là chuyện tốt.
Có lúc, câu cá cần đến mồi câu, có lúc, gặp phải quái vật mạnh mẽ đuổi theo, không cần nhanh hơn quái vật, chỉ cần nhanh hơn người đồng hành một chút là được!
Hai người một trước một sau, đều tự dùng đèn cacbua canxi của mình chiếu sáng, xâm nhập vào thế giới dưới lòng đất này.
Qua chừng mười phút, không khí bên trong đường hầm trở nên vô cùng ẩm ướt, Lumian cũng mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Hắn giơ cao đèn cacbua canxi lên, liếc nhìn bảng tên bên đường, rẽ vào con đường bên phải ẩn mình sâu trong bóng tối.
Không bao lâu, trước mắt có ánh nước chiếu ra, nhiễm lên ánh sáng đèn cacbua canxi.
Lumian bước chậm lại, dần dần đến gần mạch nước ngầm kia.
Nó rộng chừng năm đến sáu mét, chỗ cao là mái vòm vách đá thiên nhiên hình thành cùng với từng thạch nhũ rũ xuống, chất nước tương đối trong suốt, chảy xuôi ở giữa khe rãnh.
Trừ bỏ một chút cỏ rêu ra, Lumian liếc nhìn lại, không thấy bất cứ sinh mệnh nào.
Aoste đã dừng bước, liếc nhìn người phi phàm nguy hiểm kia đang từng tấc tìm kiếm bên bờ.
Hai người lúc dừng lúc đi, từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì khoảng cách mười mét.
Mười lăm phút trôi qua, Lumian không phát hiện ra cái gì cả.
Nửa giờ trôi qua, vẫn như thế.
Ngay khi con đường phía trước trở nên chật hẹp, Lumian tinh mắt nhìn thấy một chút vết tích.
Ở chỗ kề bên nước sông, mấy tảng đá rải rác, bên trên đều lây dính một chút bùn đất.
Có người đã giãy giụa ở đây? Một suy nghĩ lóe lên, Lumian cẩn thận đến sát gần.
Hắn ngồi xổm xuống, đặt đèn cacbua canxi ở bên cạnh, cẩn thận quan sát hoàn cảnh nơi đây.
Không bao lâu sau, hắn tìm được hai dấu chân, tìm được một chút dấu vết bị kéo đi.
Nơi những vết tích chỉ hướng, dòng chảy trong suốt, có thể thấy đáy sông không hề có bất cứ sự vật nguy hiểm tiềm tàng nào.
Tách, một chút chất lỏng rơi lên sau cổ Lumian.
Lạnh buốt lại sền sệt.
Trong nháy mắt Lumian có trực giác nguy hiểm mãnh liệt, chợt ngẩng đầu, nhìn lên trên.
Ở giữa từng thạch nhũ đang rủ xuống có một bóng dáng màu xám trắng lóe lên tia sáng đang bám vào.
Nó có cái đầu giống như cự mãng và thân thể trơn nhẵn mọc vảy giống như cá, chỗ vốn là vây cá lại mọc ra hai cánh tay và một cái giống như chân của nhân loại.
Lúc này, con quái vật đang há to mồm, lộ ra hàm răng trắng hếu đan xen lại sắc bén, chất lỏng hơi sền sệt, tản ra mùi tanh chảy xuống theo khóe miệng của nó.
Nháy mắt sau, con quái vật này đã từ trên không trung nhảy xuống, nhào về phía Lumian.
Lumian ngồi xổm trên mặt đất trực tiếp lộn nhào ra đằng sau.
Cùng lúc đó, eo hắn dùng sức giống như lò xo để đùi phải giống như roi quất ra.
Trong tiếng bốp giòn vang, Lumian nằm sấp xuống đất, một cước đạp trúng con quái vật đang ở giữa không trung tránh không thể tránh, đạp nó bay ra đằng sau, bay vào chỗ vách đá phía bên kia của đường hầm.
Ầm!