Lumian không nói gì nữa, xuôi theo con đường lúc đến đi lên mặt đất, Jenna thì nghĩ đến tâm sự của mình, xách theo đèn cacbua canxi do tên biến thái kia để lại, trầm mặc đi theo đằng sau.
Khi sắp đến tầng có bố cục sao chép mặt đất, Lumian dừng lại, dùng giọng điệu khiến cho người ta ghét bỏ cười nói:
“Có cần ta đưa ngươi lên trên mặt đất không?”
“Ngươi không quay về?” Jenna cảm thấy ngạc nhiên.
Lumian giật bả vai:
“Ta phải tìm chỗ xử lý thi thể này.”
Jenna khẽ gật đầu, không hỏi nhiều:
“Tự ta có thể đi lên, ta đã từng xuống dưới lòng đất.”
Ý là ngươi có năng lực tự bảo vệ mình? Lumian đưa mắt nhìn Jenna nhẹ bước rời đi, cảm khái đôi câu trong lòng:
Trier là nơi người hay chó đều có năng lực phi phàm sao?
Là Trier có vấn đề, hay là chính ta có vấn đề, luôn gặp được người giống vậy?
Hắn lắc đầu, vác thi thể kia, vừa xử lý dấu chân, vừa đi đến mỏ đá bỏ không trước đó đã khẩn cầu ban ơn.
Trên đường đi, hắn làm phản theo dõi hai lần, xác nhận không có ai đi theo đằng sau mình.
Sau khi đến chỗ mỏ đá bỏ không giấu trong lòng đất, Lumian bỏ túi màu xám trắng đựng thi thể ở bên cạnh, bố trí tế đàn.
Hắn vốn định trong đêm đi đến trong nhà xác của bệnh viện gần nhất tìm thi thể tươi mới, hiện giờ có lựa chọn tốt hơn!
Sau khi chuẩn bị xong tế đàn, thắp ngọn nến, chế tạo bức tường linh tính, Lumian lấy giấy giả da đã sớm vẽ ký hiệu tương ứng ra.
Chủ thể của những hoa văn này là một vòng tròn bụi gai, xung quanh là các loại hoa văn rải rác như ánh mắt, đường cong, con sông tự mình quấn quanh do ký hiệu tạo thành.
Khi ở trong phòng 207, chỉ vẽ chúng thôi, Lumian đã tiêu hao không ít linh tính.
Bày tấm giấy giả da kia ra, Lumian lùi về đằng sau hai bước, nhìn hai ngọn nến đã thắp, chuẩn bị chú văn sau đó cần phải sử dụng.
Ở trong nghi thức này, khẩn cầu bản thân không thể dùng cách thức “Ta! Lấy danh nghĩa của ta” được, phải thiết kế cho bản thân ba đoạn miêu tả, giả bộ đó là sinh vật đến từ Linh giới.
Cái này có thể dùng bất cứ câu nói gì, không yêu cầu bao hàm quyền bính, chỉ cần có thể hoàn thành định vị chuẩn xác trong phạm vi bức tường linh tính.
Lumian hé miệng, dùng ngôn ngữ Hermès trầm thấp thì thầm:
“Tồn tại đại vương đùa dai của thôn Cordu, em trai của Aurora Lee, tên là Lumian Lee…”
Ánh lửa trên cây nến màu da cam tượng trưng cho đối tượng khẩn cầu phập phù, giống như bị ngọn gió vô hình thổi lên, trừ đó ra, nó không đổi thành màu lam nhạt, cũng không nhiễm màu sắc khác, không có gì đặc biệt và khác biệt với trước đó.
Trong loáng thoáng, Lumian cảm thấy linh hồn của mình có rung động kỳ dị nào đó, giống như nghe được từ phương xa, kêu gào thẳng vào cơ thể physical.
Hắn tạm thời không thể đáp lại, tiếp tục đọc chú văn đằng sau:
“Ta khẩn cầu với ngài.”
“Khẩn cầu ngài ban cho nước thuốc tiên đoán…”
Ở trong nghi thức ma pháp này, không thể dùng các từ ngữ như hỗ trợ chế tạo, nhất định phải là ban ơn hoặc là ban cho.
Từng từ trong ngôn ngữ Hermès phun ra, linh hồn của Lumian giống như nhận lấy chấn động, sinh ra từng gợn sóng, mang đến cảm nhận vừa lên cao lại mê muội.
Hắn tiến lên hai bước, ánh mắt đảo qua các vật liệu như cục thịt quái vật sông, con mắt thằn lằn và thảo dược thiên tiên tử xám, cầm lấy tờ giấy giả da vẽ đầy ký hiệu thần bí, đưa nó lên trên ánh nến màu da cam đại biểu cho đối tượng khẩn cầu.
Đợi đến khi giấy giả da bị thiêu cháy, đặt trong vết lõm thiên nhiên của tảng đá làm tế đàn kia, Lumian lại theo thứ tự rắc các loại vật liệu như bột phấn tulip vào trong ánh lửa.
Mùi thơm kỳ dị trộn lẫn ra rất nhanh tràn ngập bên trong bức tường linh tính, trước mắt Lumian giống như xuất hiện một chút ảo giác.
Hắn thấy được các ký hiệu thần bí vốn được vẽ ở trên giấy giả da hiện lên ở trong hư không, không ngừng di động, không ngừng hồi phục, không ngừng thay đổi trạng thái tổng thể.
Lumian lần nữa lùi ra đằng sau, nhìn đủ loại vật liệu trưng bày ở trên tế đàn, dùng ngôn ngữ Hermès trầm giọng nói ra:
“Tulip, thảo dược thuộc về số mệnh, xin truyền lại sức mạnh cho chú văn của ta!”
“…”
Theo từ đơn cuối cùng của Lumian rơi xuống, trong linh của hắn sinh ra từng trận gợn sóng trùng điệp một chỗ, khiến cho hắn có một ảo giác chỉ cần xòe bàn tay ra, là có thể chạm vào ánh nến.
Cùng lúc đó, trước ngực của hắn xuất hiện một chút nóng rực, bên tai mơ hồ vang lên tiếng ong ong, đầu mê muội giống như bị người nâng lên tung mười bảy mười tám vòng.
Lần theo chỉ dẫn của linh tính, Lumian chìa tay phải ra, cách không ấn về phía ánh nến kia.
Đôi mắt của hắn theo đó trở nên u ám, linh tính của hắn trút xuống, dung hợp một chỗ với ánh nến.
Ánh nến kia lập tức căng phồng, chiếu toàn bộ tế đàn lên sáng tỏ lại hư ảo.