Hắn không đề cập đến phu nhân Puares, bởi vì không rõ nàng và Dạ phu nhân rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào, lo lắng cấp bậc quá cao dẫn đến tiên đoán thất bại.
Con mắt thi thể trong suốt lại vô thần nhìn tới trước, một lần nữa dùng giọng nói hư ảo mơ hồ kia đáp lại:
“Đại lộ khu chợ người thành thật Trier.”
Đại lộ khu chợ? Như vậy xem ra Lewis Lund không phải tình cờ đi ngang qua đó. Lumian tương đối sung sướng thầm nghĩ.
Hắn đang trầm ngâm, phát hiện đủ loại cảnh tượng quái dị chiếu ra từ trong con ngươi trong suốt của thi thể đang dần dần nhạt đi, vội vàng ném ra vấn đề thứ ba:
“Mười một giờ đến mười hai giờ tối chủ nhật này, ông Eve chủ khách sạn Golden Rooster khu chợ người thành thật Trier sẽ ở đâu?”
Trước đó, Lumian nhìn thấy ông Eve tiến vào trong lòng đất vào khoảng thời gian này, cho nên hắn muốn lấy phương thức như vậy để hỏi ra tình huống cụ thể của đối phương.
Cân nhắc đến ông Eve mới vừa bị cướp bóc, từng đi tổng cục cảnh sát, trong khoảng thời gian ngắn chắc không dám lại tiến vào trong lòng đất, Lumian khóa thời gian vào chủ nhật.
Thi thể kia nhanh chóng trả lời:
“Rạp hát Vieux Pigeonnier khu chợ người thành thật Trier.”
Nói xong, thi thể rắc một tiếng ngã xuống, lần nữa nhắm mắt lại, thân thể tản mát ra mùi vị hư thối đã chết nhiều ngày.
Lại đi rạp hát Vieux Pigeonnier à… Lumian nhét thi thể trở lại trong túi, định vùi lấp ở chỗ càng sâu hơn trong lòng đất.
…
Trước một tòa nhà ba tầng màu trắng gạo.
Một kẻ lang thang không cạo râu bị hai người hầu chặn ở bên cạnh cột trụ.
“Ta, bây giờ ta sẽ đi.” Hắn nơm nớp lo sợ nói.
Lúc này, một người đàn ông mặc trang phục quản gia đi tới, vẻ mặt vui mừng:
“Lão gia, là ngươi sao? Lão gia!”
“Cái gì?” Kẻ lang thang rất mờ mịt.
Quản gia vô cùng kích động:
“Ngươi đã quên rồi sao? Ngươi là chủ nhân nơi đây, bọn ta đều là người ở của ngươi, lúc trước đầu ngươi bị thương, quên đi rất nhiều chuyện, có một ngày đột nhiên bỏ nhà ra đi.”
“Mấy tháng rồi, cuối cùng ta đã tìm được ngươi! Ngươi còn nhớ nơi đây, ngươi lại trở về!”
“Ta không phải, ta không phải…”
Kẻ lang thang nhớ rất rõ quá khứ của mình.
Nhưng quản gia và hai người hầu căn bản không nghe hắn giải thích, sấn đến bên cạnh hắn, dẫn hắn vào trong tòa nhà kia.
“Phu nhân, phu nhân, lão gia trở về!” Quản gia hưng phấn kêu lên.
Không bao lâu, kẻ lang thang nhìn thấy một quý cô tao nhã xinh đẹp.
Quý cô kia mặc váy dài màu xanh nhạt, trên mặt là vẻ thành thục thùy mị không tan đi được.
Nàng vui đến phát khóc, nhào vào trong ngực kẻ lang thang:
“Cuối cùng ngươi đã về, cuối cùng ngươi đã về!”
Ngửi mùi ngọt ngào nước hoa mang theo một chút vị sữa, cảm nhận thân thể mềm mại có lồi có lõm, kẻ lang thang định cố gắng giải thích mình không phải là chồng của đối phương, nhưng lời nói vọt đến bên miệng lại bị nuốt về.
Hắn đờ đẫn lại mê man được mang đi tắm rửa, được dẫn đến phòng ăn, thấy được bữa tối phong phú dưới ánh đèn thủy tinh:
Mười hai con hàu, một nồi thịt gà non mềm, một mâm thịt bò hầm mận khô, một phần bánh pudding mỡ thận, một phần salad, một bình rượu vang trắng Đan Hà…
Cùng lúc đó, kẻ lang thang còn nhìn thấy những bức tranh được treo trong phòng ăn.
Một bức trong đó là tranh chân dung, tương đối giống với bản thân hắn.
Chẳng lẽ thật sự chính là ta? Nhưng ta nhớ mỗi một chuyện ta từng trải qua… Hay tướng mạo của ta tương tự với một người khác? Kẻ lang thang càng thêm mê man.
Ăn uống no đủ, hắn được đưa đến phòng ngủ, qua hồi lâu, vị phu nhân xinh đẹp tao nhã kia mặc váy ngủ bằng tơ tằm đi đến.
Sóng mắt nàng như nước nói:
“Ngươi có còn nhớ nhiệt tình của ta không?”
Hô hấp của kẻ lang thang lập tức trở nên nặng nề, hắn khó tự điều khiển nổi nghênh đón.
Hai người ôm nhau ngã xuống giường, kích tình tràn khắp.
Giờ phút này, kẻ lang thang bắt đầu ‘tin tưởng’ mình thật sự là ông chủ của căn nhà này, có vợ xinh đẹp, có quản gia chuyên nghiệp, có người hầu đông đảo.
Cho dù chủ nhà cũ trở về, hắn cũng muốn khiến cho đối phương biến thành giả!
…
Lumian quay trở về trên mặt đất, tắt đèn cacbua canxi, đi vào khách sạn Golden Rooster.
Bà Foires ở quầy lễ tân vừa nhìn thấy hắn đã lập tức đứng lên:
“Shire, ông Shire, Nam tước Brinell nhắn ngươi sau bữa tối đi đến sàn nhảy Brise tìm hắn.”
“Nam tước Brinell tìm ta? Có chuyện gì?” Lumian gật đầu.
Quán cà phê trên tầng hai sàn nhảy Brise.
Lumian tương đối tùy ý đi đến đối diện với Nam tước Brinell, ngồi xuống.
Hắn không chỉ không biểu hiện ra thái độ khiêm tốn kính cẩn nghe theo, hơn nữa kể cả lễ phép tôn kính đều thiếu, giống như đôi bên ở cùng một cấp độ.
Lewis ở sau lưng Nam tước Brinell nhìn thấy vậy đều âm thầm lắc đầu.
Hắn đã gặp nhiều người tương tự như vậy, nhưng kết cục sau cùng không phải bị băng đảng Savoie thuận thế đưa đến tổng cục cảnh sát thì chính là bị thương nặng trong một trận sống mái nào đó, mất đi năng lực, không thể không như con chó vẫy đuôi để đổi lấy ủng hộ của bang phái, có kẻ thậm chí bởi vì đủ loại nguyên nhân bỏ mạng, bị ném vào chỗ sâu thế giới dưới lòng đất hoặc bị nhét vào trong thùng gỗ lấp đầy tảng đá chìm xuống dưới đáy sông Sorenzo.