Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 387 - Chương 387 - Gặp Lại Jenna

Chương 387 - Gặp lại Jenna
Chương 387 - Gặp lại Jenna

Câu nói này đặt lên trên người Harman thì có thể biến thành người giỏi dùng thân thể đỡ đao thương thì dễ dàng chết dưới đao thương, mà Lumian có thủy ngân sa đọa lưỡi đao nguyền rủa này.

Mặt khác, so với Chùy Sắt Aite thường xuyên lui tới cùng với một nhóm người, ở khu thành viên băng đảng Stinger tụ tập, Đầu Trọc Harman thỉnh thoảng sẽ một mình đi ra ngoài tìm gái đứng đường, gái nhảy hiển nhiên lại càng dễ ám sát, hơn nữa, so với Chùy Sắt Aite, hắn càng gần hạch tâm quyền lực của băng đảng Stinger hơn, bí mật biết được sẽ càng nhiều.

Nhưng mà vấn đề ở chỗ, nếu thật sự lắp bẫy, dùng thủy ngân sa đọa đối phó với Đầu Trọc Harman, vậy không có khả năng bắt sống được đối phương để ép hỏi thông tin.

Nếu như sau khi Lumian có thể đâm bị thương Đầu Trọc Harman, đánh bại hắn, bắt đến một góc nào đó của Trier ở dưới lòng đất, vậy tại sao còn cần nghĩ đến đâm bị thương đối phương trước?

Nếu như không thể, lựa chọn duy nhất của hắn là đâm bị thương kẻ địch, bị đối phương cưỡng ép bỏ trốn, hoặc sau khi bản thân chạy trốn, chờ quỷ hồn Montsouris hỗ trợ xử lý mục tiêu.

Còn về phần có kèm theo người nhà hay không, không phải việc hắn quan tâm.

Cho nên, đi săn Đầu Trọc Harman và Chùy Sắt Aite đều có ưu khuyết điểm, đều có chỗ khó, Lumian tạm thời không quyết định được.

Hắn dự định buổi sáng ngày mai khi Nam tước Brinell phái người đưa tin tức kỹ lưỡng hơn và vũ khí đạn dược đến, lại suy nghĩ tiếp lấy ai làm mục tiêu cho hành động lần này.

Vừa đi vào cửa lớn khách sạn Golden Rooster, Lumian đã nhìn thấy hai vợ chồng Ruhr và Michelle quần áo tả tơi, tóc hoa râm, thân có mùi thúi, vóc dáng thấp bé kéo lấy một cái túi màu nâu sẫm phồng lên, chạy lên tầng.

“Đây là cái gì?” Hắn xuyên qua sảnh chính, tò mò hỏi.

Không phải đôi vợ chồng này đứng ở ga tàu hơi nước Suchite bán ảnh chụp giả của người đẹp phái học viện trên phố, sao có thể mang theo một túi đồ lớn như thế về?

Ruhr dừng động tác kéo túi, lau mồ hôi nở nụ cười tươi nói:

“Ngươi không biết sao, ông Shire? Ban đêm bọn ta còn làm thêm việc nhặt rác, những thứ này là rác do bọn ta nhặt được, hẳn là còn có ích.”

Nhờ vào tuyên truyền của Charlie, vợ chồng bọn họ cũng biết Shire trở thành trùm băng đảng Savoie, bây giờ khách sạn Golden Rooster là địa bàn của người trẻ tuổi này, cho nên không cảm thấy Shire hỏi chuyện của vợ chồng mình có gì không đúng.

Bọn họ cho rằng, là người bảo vệ của khách sạn Golden Rooster, ông Shire chắc chắn cần biết đến tình huống mọi mặt của nơi này, để dự phòng phát sinh đủ loại ngoài ý muốn.

Làm hai công việc à… Mặc dù có một phần công việc là lừa đảo… Đúng là mùi vị của đủ loại rác rưởi… Lumian bóp mũi, không tiếng động lẩm bẩm hai câu, như có suy nghĩ hỏi:

“Mấy thứ rác rưởi này được chất đống ở trong phòng các ngươi?”

“Đúng thế.” Ruhr như đang nịnh nọt cười nói: “Cách mấy ngày bọn ta lại đi xử lý rác rưởi một lần, nơi đó có người thu về đủ thứ đồ, ha ha, mặc dù người nhặt rác cả ngày bẩn thỉu, không quá sạch sẽ, nhưng không có bọn ta, toàn bộ Trier đều sẽ tản ra mùi thúi khắp nơi, mỗi một góc đều sẽ chất đầy rác rưởi.”

Ở Trier, người nhặt rác là tồn tại bổ sung cho công nhân vệ sinh.

Khó trách trong phòng truyền ra mùi thúi, khó trách trên thân luôn rất thúi, cũng không cần tắm rửa… Lumian vừa chậm rãi đi lên tầng trên, vừa liếc nhìn gương mặt có nhiều nếp nhăn và thân thể hơi còng xuống của Ruhr, Michelle, hỏi giống như nói chuyện phiếm:

“Tuổi các ngươi không còn nhỏ, vì sao phải liều mạng kiếm tiền như thế?”

Vợ chồng Ruhr và Michelle đồng thời ngẩn ra, vẻ mặt mang theo nụ cười mơ hồ xuất hiện vặn vẹo.

Qua vài giây, Ruhr mới vừa bất đắc dĩ vừa đau khổ cười nói:

“Cũng bởi vì lớn tuổi nên mới phải liều mạng như thế.”

“Khi bọn ta thật trẻ tuổi đã đến Trier, từng làm đủ loại công việc, từng có một đứa con, nhưng chưa lớn lên…”

“Bọn ta từng nhận tiền lương thật nhiều tháng, nhưng chỉ vừa đủ sinh hoạt, chờ đến khi bọn ta phát hiện thân thể của mình bắt đầu trở nên kém đi, hơi sức càng ngày càng nhỏ, bọn ta, bọn ta đột nhiên rất sợ hãi, không biết tương lai sẽ như thế nào.”

“Nếu như có một ngày bọn ta già đến không còn hơi sức gì, không làm được công việc thông thường, bọn ta nên làm cái gì? Trong vòng mấy tháng sử dụng hết tiền tiết kiệm không nhiều, sau đó dựa vào hoạt động từ thiện của giáo hội và chính phủ, qua ngày nào tính ngày đó, dần dần đói chết mình sao?”

“Ta, ta không muốn như vậy…”

Lumia đột nhiên nhớ tới chị gái từng nói một câu: “Hiện giờ Intis rất tàn khốc, người cao tuổi sau khi vất vả lao động không hề có bất cứ bảo đảm gì…”

Ruhr bị xúc động tâm sự tiếp tục nói ra:

“Còn may, sau khi bọn ta già đi thì khẩu vị cũng nhỏ, ăn không nhiều nữa, ngủ ít đi, có thể có nhiều thời gian để kiếm tiền, lại không cần lo lắng những chuyện khác, có thể tích lũy phần lớn khoản tiền kiếm được.”

Bình Luận (0)
Comment