Hắn mừng rỡ hỏi:
“Hai ngày nay ngươi đi đâu vậy? Không thấy xuống quán bar uống rượu.”
Lumian không trả lời mà hỏi ngược lại:
“Có một cơ hội công việc, ngươi có muốn cân nhắc không?”
“Công việc gì?” Charlie còn đang phiền não tiền để dành không còn nhiều đang dần dần giảm bớt, nhưng công việc mới còn chưa nhìn thấy hy vọng.
Lumian cười nói ra:
“Đi sàn nhảy Brise làm bồi bàn được chứ? Không cần gia nhập băng đảng Savoie, mỗi tháng chắc có chừng 70 pelkin, tiền boa thuộc về ngươi, nhưng chắc ngươi cũng biết, những người ở khu chợ vốn sẽ không cho tiền boa, trừ phi ngươi biến thành nữ, bằng lòng lên giường với bọn họ.”
“Ừm, cũng có một vài khách nữ sẽ tìm người phục vụ làm chuyện như vậy, ngươi có kinh nghiệm ở phương diện này, không cần ta nhiều lời.”
“Sàn nhảy Brise?” Charlie mở to hai mắt: “Ngươi đã nhận được tín nhiệm của Nam tước Brinell?”
Đều có thể sắp xếp người đến sàn nhảy Brise làm bồi bàn, còn không cần gia nhập băng đảng Savoie!
Lumian cười:
“Không cần Nam tước Brinell đồng ý, hiện giờ sàn nhảy Brise là của ta.”
“Hả?” Charlie hoài nghi thính giác của mình.
Lumian mỉm cười giải thích:
“Ta xử lý Chùy Sắt Aite, lão đại băng đảng Savoie giao sàn nhảy Brise cho ta.”
“Như vậy sao.” Đầu tiên Charlie bừng tỉnh hiểu ra, chợt kinh ngạc bật thốt lên: “Ngươi giết cả Chùy Sắt Aite?”
Lumian khẽ gật đầu:
“Đừng nói chuyện này cho người khác, ta sợ cảnh sát làm khó dễ.”
“…” Charlie lập tức không thốt nên lời.
Vài giây sau, hắn mới lẩm bẩm nói:
“Mấy thằng cha của băng đảng Stinger có phải nên đến nhà thờ gần đó cầu nguyện một chút, nhìn xem có thể đổi vận không? Từ khi ngươi đến khu chợ, trùm của bọn họ liên tục mất mạng, ta cũng không dám tưởng tượng tâm tình của bọn họ hiện giờ là như thế nào.”
“Ý kiến hay.” Lumian khen một câu.
Nếu như các trùm của băng đảng Stinger thật sự có can đảm đi đến nhà thờ của Mặt Trời Vĩnh Hằng và Thần của Hơi Nước và Máy Móc để cầu nguyện, vậy băng đảng xã hội đen này không cần tồn tại nữa.
Đương nhiên, trước khi Lewis Lund đến thăm, Lumian cũng không hy vọng bọn họ làm chuyện ngu xuẩn này.
Charlie ngẫm nghĩ một lát nói:
“Được, buổi chiều ta sẽ đến sàn nhảy Brise, nên tìm ai vậy?”
“Ha ha, ta hiếm khi đến sàn nhảy, bởi vì không có tiền, hiện giờ có thể đến đó mỗi ngày.”
“Tìm quản lý René, cứ nói ngươi là khách thuê trong khách sạn Golden Rooster.” Lumian trả lời đơn giản một câu, ánh mắt dời sang bên.
Ở nơi đó có hai nữ nhân viên vệ sinh đang quét dọn, trong đó có một người thoáng nhìn mới hơn năm mươi tuổi, nhưng cẩn thận quan sát lại cho rằng chỉ hơn bốn mươi tuổi, nàng vốn có mái tóc màu nâu sẫm, lại đội mái tóc giả màu vàng sáng, vẽ bọng mắt và son phấn, làm vậy để che giấu nếp nhăn nhỏ bé của nàng, nhưng không thể nào thay đổi vẻ tiều tụy của nàng.
“Đây là?” Lumian hỏi Charlie.
Charlie chậc chậc giải thích:
“Ngươi còn không biết? Ông chủ khách sạn keo kiệt của chúng ta thay đổi tính cách, không còn mỗi tuần chỉ mời người quét dọn một lần, lựa chọn thuê hai nữ nhân viên vệ sinh dọn dẹp mỗi ngày cho đến trưa.”
“Ngươi nói thử xem, ngươi nói xem, như này có phải là kỳ tích lớn vô cùng không? Chỉ tệ hơn một chút so với lần đó ta có thể đổi vận!”
Lumian mới vừa xem hết báo cáo tài chính của sàn nhảy Brise, trong đầu lập tức lóe lên tiền lương của nhân viên vệ sinh:
Mỗi tháng 70 đến 80 pelkin.
Nhưng đó là làm từ buổi sáng đến tối mịt, công việc nửa ngày như này nhiều lắm là 45 pelkin.
“Hai nữ nhân viên vệ sinh chỉ làm nửa ngày, một tháng không vượt qua 100 pelkin, mỗi tuần cố định mời người làm tổng vệ sinh, mỗi lần là 18 pelkin, mà ông Eve đã đồng ý với ta, tăng lên một tuần hai lần, nói cách khác, một tháng tiêu tốn chừng 150 pelkin.”
“Như này đâu phải không keo kiệt chứ? Đây là tính toán tỉ mỉ!” Lumian bật cười một tiếng.
Hắn hoài nghi nếu như không phải một nữ nhân viên vệ sinh chỉ dùng nửa ngày thì không dọn dẹp được toàn bộ khách sạn, không có ai sẽ nhận công việc như vậy, ông Eve chắc chắn sẽ không thuê hai người.
“Vậy sao?” Charlie túm tóc mình, khả năng tính toán của hắn hoàn toàn không theo kịp lời Lumian nói.
Chờ hai nữ nhân viên vệ sinh kia đi vào trong phòng không có khách trọ, bắt con rệp ở đó, Lumian dùng cằm chỉ về phía người kia:
“Vì sao có một người đội tóc giả vẽ bọng mắt vậy?” Đâu có nữ nhân viên vệ sinh nào có dáng vẻ thế này?
Charlie hạ thấp giọng nói:
“Ta đã hỏi nàng, nàng tên là Élodie, trước kia nàng là một diễn viên hài kịch, đã quen trang điểm bản thân thành như vậy, hiện giờ cũng thế.”
“Không ai biết lời nàng nói có phải là thật không, khi ta làm bồi bàn ở khách sạn White Swan, đã từng nghe những phụ bếp nói, rất nhiều kỹ nữ khi lớn tuổi, sau khi bị người ghét bỏ, chỉ có thể làm mấy công việc như công nhân rửa chén, nhân viên vệ sinh…”