“Nếu như ta không phải là người phi phàm, chuyện này ngược lại không có vấn đề gì, nhưng ta là người phi phàm tự do không được phía chính phủ tán thành, sẽ thuộc dạng bị tòa án bắt đi tinh lọc.”
Dù sao Lumian không đủ kinh nghiệm, lúc trước lại xem nhẹ vấn đề này, tạm thời không biết nên nói cái gì mới được.
Một lúc sau hắn mới nói:
“Cố tình xông ra, sau đó trốn đến một thành thị khác, hoặc quốc gia khác?”
“Có phải ngươi đã quá coi trọng ta không vậy?” Aurora dở khóc dở cười: “Theo ta quan sát, có lẽ ba người xứ khác kia đều rất lợi hại, nếu như chỉ có một người, chắc ta còn có thể ứng phó, nhưng bọn họ có đến ba người, sao ngươi biết được ngoài thôn không có đội quân mai phục, chỉ đợi người tình nghi bị kinh hãi, chủ động hiện thân, chạy ra ngoài chứ?”
Lumian bị nói đến á khẩu không trả lời được.
Hắn không thể không thừa nhận, so với chị gái, mình vẫn còn quá ngây thơ quá non nớt, vào thời khắc mấu chốt vẫn suy nghĩ không đủ kín kẽ.
“Ngươi ấy, vẫn còn quá lỗ mãng.” Aurora bình luận: “Nhưng cũng bình thường, người trẻ tuổi sao lại không có vài phần hăng hái chứ?”
Nàng khựng lại một chút mới nói:
“Buổi sáng ngày mai, ngươi đi chỗ quan hành chính, gửi một bức điện báo cho ‘Tuần báo tiểu thuyết’ giúp ta, nội dung là hỏi buổi họp mặt tác giả đã đề cập đến trước đó khi nào tổ chức.”
Aurora là tác giả chuyên mục của “Tuần báo tiểu thuyết”, tương đối được độc giả hoan nghênh.
Trong thôn Cordu chỉ có quan hành chính và linh mục giáo xứ nắm giữ một bàn điện báo, phụ trách liên lạc khẩn cấp với bên ngoài, bình thường bọn họ muốn sử dụng cũng không phải không thể, nhưng phải chi trả đủ pelkin.
Thấy Lumian tỏ vẻ không hiểu, Aurora cười, giải thích đơn giản vài câu.
“Bên phía ‘Tuần báo tiểu thuyết’ vẫn luôn muốn mời ta đi Trier làm một vài hoạt động, ta đều từ chối, bao gồm cả buổi gặp mặt tác giả gần đây nhất.”
“Nếu như ta chủ động hỏi thăm về việc này, vậy bọn họ nhất định sẽ nhiệt tình mời ta đi qua, thậm chí còn sẽ chi trả vé tàu hơi nước.”
“Làm như vậy, chúng ta rời đi là một chuyện thật bình thường, cho dù sẽ bị quan sát âm thầm, nhưng cũng không đến mức bị coi thành người tình nghi để đối đãi.
“Đến lúc đó, ta có biện pháp tạm thời giấu giếm được bọn họ, chỉ cần hai người chúng ta thật sự không bị nhiễm bẩn của sự kiện khác thường, thì có tỷ lệ rất lớn thuận lợi rời khỏi Cordu.”
“Được.” Lumian không nhịn được nhẹ nhàng thở ra.
Vài giây sau, hắn hiếu kỳ hỏi:
“Aurora, à, chị gái, người phi phàm chính là cách xưng hô của người có được sức mạnh siêu phàm?”
“Đúng.” Aurora không nói nhiều.
Nàng ngược lại cười nói:
“Ngươi lại tình nguyện bỏ những người bạn này của ngươi lại, trực tiếp rời khỏi Cordu.”
“Người khác chết hay sống có liên quan gì đến ta?” Lumian a một tiếng.
Quan trọng nhất trước mắt là bảo đảm an toàn cho chị gái!
Aurora chậc chậc nở nụ cười:
“Nào nào, lặp lại một lần nữa lời vừa rồi, ta thật thích nghe.”
“Trước đó ngươi đã nói bao nhiêu lần lời giống như vậy nhỉ? Nhưng mỗi lần chẳng phải đều lặng lẽ cung cấp trợ giúp, giả bộ như vô tình nhắc nhở bọn họ sao.”
“Những việc này đều là chuyện nhỏ.” Lumian biện giải một câu.
Khác thường hiện giờ lại sẽ uy hiếp đến chị gái.
“Được rồi được rồi.” Aurora tỏ vẻ không tranh chấp với cậu bạn nhỏ: “Nên chuẩn bị bữa tối, hôm nay đến lượt ngươi.”
Lumian ừm một tiếng, đi về phía bếp lò.
…
Trong đêm tối tăm, vầng trăng màu đỏ bị tầng mây che khuất.
Lumian rửa mặt xong, nằm trên giường.
Trên mặt hắn dần dần hiện lên vẻ sầu lo rõ ràng.
Cách ứng phó của Aurora không phải không tốt, nhưng Lumian lo lắng trong khoảng thời gian chờ đợi bên “Tuần báo tiểu thuyết” gửi điện trả lời, khác thường trong thôn sẽ bùng nổ.
Vì thế hắn vô cùng thật sự muốn tăng thực lực của bản thân lên, mà sức mạnh siêu phàm thu được từ đống đổ nát ở trong mơ là cách trước mắt hắn dễ dàng chạm đến nhất.
Làm cho hắn thấy đáng tiếc là cả ngày hôm nay đều không tìm được cô gái kia, không thể nhận được đề nghị tương ứng, chỉ có thể tự mình thử một chút trước.
Đối với hắn, tình thế đến mức độ như hiện giờ, giống như tên đã lên dây cung, dây cung đã kéo, phải bắn mũi tên ra.
Không do dự, Lumian thu liễm tâm thần, chậm rãi tiến vào trạng thái ngủ say.
Trong màn sương mù màu xám nhàn nhạt, Lumian tỉnh lại.
Hắn lập tức xoay người xuống giường, đi thẳng đến trước cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Ngọn núi do tảng đá màu nâu đỏ và bùn đất màu nâu đỏ tạo thành kia vẫn giống như mọi lần, lẳng lặng đứng ở trên nơi hoang dã.
Tuy rằng nó chỉ cao có hai ba mươi mét, nhưng khiến cho người ta có một cảm giác đâm vào trong mây, nối liền với bầu trời, thế cho nên Lumian theo bản năng dùng từ ngọn núi để hình dung về nó.
Dưới chân nó, một loạt kiến trúc hiện lên đủ loại trạng thái sụp xuống tạo thành vòng tròn, từng tầng ra bên ngoài ở trên nơi hoang dã.