“Sao rồi?” Lumian từ biệt Charlie, đi qua hỏi.
Gabriel đang uống rượu Absinthe màu xanh nhạt nghiêng đầu liếc nhìn hắn, chua xót cười nói:
“Kịch bản của ta lại bị trả về, những giám đốc kia vốn không nhìn xem!”
“Ta đã gửi chúng đến mười mấy rạp hát, nhưng không có một ai muốn nhìn xem.”
Mười mấy rạp hát… Một suy nghĩ lóe lên, Lumian giống như lơ đãng hỏi:
“Ngươi có gửi kịch bản cho rạp hát Vieux Pigeonnier ở khu chợ chúng ta không?”
“Có.” Gabriel thở dài nói: “Giám đốc của bọn họ cũng từ chối ta, nói kịch bản của rạp hát bọn họ là do chính bọn họ viết, hoặc tìm người đặt viết.”
Lumian thuận thế ngồi xuống, mở miệng hỏi:
“Quản lý của bọn họ là ai?”
Gabriel nhấp một ngụm rượu Absinthe nói:
“Maipu Meyer.”
“Hắn là một giám đốc rạp hát rất có dã tâm, muốn để cho Vieux Pigeonnier trở thành rạp hát nổi tiếng nhất Trier, định dựa vào thành tựu như vậy để nhận được huân chương quân đoàn vinh dự Intis.”
Huân chương quân đoàn vinh dự Intis sớm nhất đến từ niên đại Russell Đại Đế vẫn là quan cầm quyền, nó được thiết lập để thay thế cho chế độ phong tước của vương thất cũ, đợi đến khi Russell tự xưng là Caesar, lại hủy bỏ nó, một lần nữa nhặt lại chế độ Công tước, Bá tước, Nam tước, hiệp sĩ kia.
Về sau, nước cộng hòa Intis thành lập, lần nữa tạo dựng huân chương quân đoàn vinh dự, ban cho quân nhân và bình dân đã từng làm ra cống hiến xuất sắc cho nước cộng hòa, nó không giới hạn ở trong lĩnh vực quân sự, còn bao gồm cả các ngành nghề khác, là vinh dự cao nhất trước mắt của nước cộng hòa Intis, mỗi một người nhận được đều tương đương với hiệp sĩ của thời đại trước.
Một vài họa sĩ, tác giả, diễn viên, phóng viên và nhà điêu khắc đều đã từng nhận được huân chương quân đoàn Intis, tạo dựng lên tấm gương thật tốt cho nhóm người sau đó.
Lúc Lumian bịa ra chuyện xưa ở trong giấc mơ, lừa gạt các thôn dân Cordu rằng Aurora định đi Trier để nhận huân chương quân đoàn vinh dự cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý, nếu như Aurora có thể trở thành Fors Wall của Intis, trở thành tác giả bán chạy nhất cao cấp nhất toàn bộ Bắc đại lục, cũng nhận được tán thành nhất định của viện Văn học Intis trên thành tựu nghệ thuật, vậy thật sự có hy vọng tranh thủ huân chương quân đoàn vinh dự.
“Nếu như con người không có giấc mộng, vậy khác gì cá mặn chứ?” Lumian mỉm cười một tiếng, cảm thấy giám đốc rạp hát tên là Maipu Meyer kia nghe ra thật bình thường.
Việc này khiến hắn cho rằng người của rạp hát Vieux Pigeonnier có vấn đề không phải là phần lớn, chỉ có một đến vài người có mối quan hệ mật thiết với ông Eve chủ khách sạn Golden Rooster là tồn tại khác thường.
Nói chuyện phiếm vài câu với Gabriel, sau đó Lumian dẫn theo Lewis và Sakota lên trên tầng hai, để cho bọn họ lưu lại ở ngoài cửa phòng 207.
Hắn trở tay đóng cửa phòng lại, treo túi đựng súng ở dưới nách bên trái, giấu kỹ túi đạn, sau đó khoác thêm một chiếc áo jacket sẫm màu.
Ngay sau đó, Lumian lấy ngón tay K tiên sinh ở dưới gối ra, nhét vào trong túi áo ở bên phải.
Về phần thủy ngân sa đọa, dao găm, bình thể khí mang tính kích thích có thể giúp người ta tỉnh táo và bình chất lỏng không biết công dụng đến từ Hedsey, hắn vẫn luôn mang theo bên người, còn lưỡi lê ba lưỡi kia, hắn tạm thời không dùng đến, nên đặt trong ngăn kéo của bàn gỗ.
Làm xong tất cả, Lumian khom lưng kéo vali hành lý màu nâu ở dưới gầm giường ra, bỏ toàn bộ bút ký phù thủy của Aurora vào trong đó.
Sau khi có biến hóa về thân phận và tiến thêm một bước đắc tội băng đảng Stinger, hắn cảm thấy cần phải giấu mấy bút ký phù thủy này đến một chỗ an toàn hơn bí mật hơn, cũng chính là trong căn phòng an toàn hắn đã thuê ở phố áo khoác trắng.
Ý nghĩa của những món đồ này đối với hắn, một là manh mối và tri thức còn sót lại thuộc về Aurora, hai là có giá trị kỷ niệm không thể thay thế, cần phải cẩn thận bảo vệ.
Về phần học tập hàng ngày, hắn sẽ sao chép ra một phần đặt ở khách sạn Golden Rooster hoặc là sàn nhảy Brise, chờ đều nắm giữ, xác nhận không có vấn đề gì lại đến phòng an toàn sao chép tiếp vài trang.
Từ chối ý tốt xách hộ hành lý của Lewis, Lumian đi thẳng đến sàn nhảy Brise, tiến vào trong phòng gần văn phòng kia.
Hắn lấy quyển bút ký phù thủy đang nhìn xem trong khoảng thời gian gần đây ra, mở nó ra đặt lên trên bàn sách, cầm bút thép hút nước màu đỏ sậm lên, bắt đầu sao chép trên một chồng giấy trắng thật dày.
Soạt soạt, Lumian cảm thấy việc này quá buồn tẻ không có gì thú vị, không nhịn được ngẫm nghĩ, tìm kiếm biện pháp có thể trợ giúp mình lười biếng.
Rất nhanh, hắn có một chủ ý:
Triệu hồi sinh vật Linh giới hình con thỏ trước đó đã viết hộ mình bức thư báo cáo kia, để nó chép bút ký giúp mình!
“Mặc dù nó không có đầu óc, đần độn, nhưng thắng ở chỗ đủ nghe lời, tốc độ sao chép cực nhanh, hơn nữa còn có thể copy bút tích nguyên dạng… Bởi như vậy, ta chỉ cần cung cấp linh tính, là có thể vừa đọc báo, vừa chờ nó viết hộ xong giúp ta, không, chép xong bút ký…” Lumian hơi cân nhắc, buông bút máy xuống, chuẩn bị nghi thức triệu hồi.