Franck trầm ngâm mấy giây nói:
“Quay trở về vị trí chúng ta tiến vào không gian này nhìn xem, cũng chỉ khoảng cách mười mấy bước, sẽ không lãng phí thời gian bao nhiêu.”
“Được.” Lumian quay trở về đoạn giữa con đường hầm này.
Rất nhanh, hắn và Franck đã đứng ở chỗ dấu chân đội buôn lậu súng tự dưng xuất hiện, thử bước chân tới trước.
Phía trước cũng không vì thế xuất hiện dấu chân liên tiếp.
Lại đi thêm mười mấy bước nữa, bóng tối xung quanh càng lúc càng đậm, trên đường chỉ có dấu chân của Lumian và Franck mới vừa lưu lại.
Bọn họ chưa quay trở về hiện thực.
“Dừng.” Franck giơ tay phải ấn xuống một cái: “Chúng ta quay trở lại mỏ đá bỏ không trước đó đã đến, nhìn xem Fernández có tiến vào không gian này không.”
Lumian không phản đối.
Như vậy cũng có trợ giúp cho bọn họ thêm một bước xác định vấn đề nằm ở đâu.
Dưới ánh sáng của hai ngọn đèn cacbua canxi chiếu xuống, Lumian và Franck bước chân trầm ổn men theo dấu chân của đội buôn lậu súng tiến lên trước.
Không bao lâu, bọn họ đã đi đến mỏ đá bỏ không kia.
Một bóng dáng đang đứng ở chỗ đan xen giữa ánh sáng và bóng tối, quay lưng về phía hai người.
Franck cảm thấy mừng rỡ kêu lên một tiếng:
“Fernández!”
Xem ra người buôn lậu kia cũng tiến vào không gian này, vậy vấn đề không chắc xuất hiện ở trên người mình và Shire!
Franck vừa mới dứt lời, vẻ mặt đột nhiên căng thẳng.
Cùng lúc đó, Lumian trầm giọng nói ra:
“Không đúng.”
Người buôn lậu Fernández kia có xách theo một cái đèn cacbua canxi, không có khả năng đứng ở trong bóng tối như thế!
Một giây sau, bóng đen kia xoay người lại.
Dưới ánh đèn cacbua canxi của Lumian và Franck chiếu rọi, hắn lộ ra một gương mặt tràn đầy vết máu.
Gương mặt người đàn ông kia có mái tóc ngắn màu vàng nhạt, cặp lông mày màu nâu với một đôi mắt màu xanh nước hồ.
Môi hắn hơi mỏng, tướng mạo bình thường, trong con ngươi cất giấu ác độc và thù hận khó nói nên lời.
Lúc này có máu sền sệt bôi loạn lên trên khuôn mặt của bóng đen này, giống như có thể nhỏ xuống bất cứ lúc nào.
Quả nhiên không phải là Fernández! Sao lại giống như đã từng quen biết, Lumian vừa suy đoán vừa rút khẩu súng lục ổ quay màu đen ở dưới nách ra.
Bịch một tiếng, đèn cacbua canxi trong tay Franck rơi xuống dưới đất.
Bóng dáng màu đen kia bị tiếng động và ánh sáng chớp lóe dọa sợ, đột nhiên chui vào chỗ sâu trong bóng tối, biến mất ở trong đường hầm nào đó nối thông với mỏ đá bỏ không này.
“Sao vậy?” Lumian nghiêng đầu nhìn Franck.
Là một người phi phàm danh sách 7, là một thành viên tổ chức bí ẩn, là một người chiến đấu có kinh nghiệm phong phú, nàng không nên có biểu hiện bất thường và phản ứng khoa trương đến như thế mới đúng!
Franck nhìn vào trong bóng tối, vài giây sau mới nói:
“Đó, đó là ta của trước kia.”
Ngươi của trước kia, ngươi khi vẫn là đàn ông? Lumian nghe thấy kinh hãi.
Từng sợi lông tơ của hắn dựng ngược lên, trầm giọng hỏi:
“Ngươi trước khi uống ma dược nữ phù thủy?”
“Đúng thế.” Franck xoay người cầm đèn cacbua canxi của mình lên, vẻ mặt vừa nghi ngờ lại sợ hãi: “Ta cho rằng trên thế giới này trừ bỏ bản thân ta ra, không ai có thể nhớ ra gương mặt kia được nữa, vì sao, vì sao ta lại nhìn thấy nó ở đây? Vì sao? Nó được tạo ra từ trong trí nhớ của ta sao? Ở trong không gian này, trí nhớ của chúng ta không thể giữ bí mật được sao?”
Như vậy chẳng phải là chuyện tốt sao? Phản ứng đầu tiên của Lumian chính là mừng rỡ.
Nếu như mảnh không gian này có thể chiếu rọi ra những ký ức được che giấu trong tiềm thức của hắn, vậy hắn có thể bước đầu khôi phục trận tai họa của thôn Cordu!
Về phần không gian này có thể bởi vì thế nên nhìn trộm được thứ không nên nhìn, nhận lấy ô nhiễm và phá hư nghiêm trọng, tan rã từ bên trong không, hắn không hề quan tâm.
Lumian xách theo đèn cacbua canxi và súng lục ổ quay, vòng một vòng quanh mỏ đá bỏ không này, không thấy được bóng đen nào khác, cũng không phát hiện ra đồ vật nào có liên quan đến quá khứ của mình.
Hắn hơi thất vọng, nói với Franck:
“Ta không tìm được ta của trước kia.”
“Chẳng lẽ nó không phải là trí nhớ của ta, vẫn là trước đó?” Franck đề nghị quay trở về cái giếng để cho bọn họ xuống đến đây, dọc theo đường đi tìm kiếm càng nhiều khác thường, để suy đoán bản chất của không gian này, từ đó mở ra cánh cửa rời khỏi nơi đây.
Hai người gần như đồng thời xuyên qua mỏ đá bỏ không này, dọc theo dấu chân đội buôn lậu súng lưu lại, đi đến bên cạnh khu đài thiên văn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lumian và Franck gần như đồng thời nhìn thấy trên mặt đất nhiều thêm chút gì đó.
Đó là các giọt máu, thưa thớt, rải rác, xen lẫn ở trong dấu chân của đội buôn lậu súng, có cảm giác hỗn loạn nhất định.
“Bắt đầu xuất hiện khác thường?” Franck nói nhỏ một câu.
Lumian gật đầu: