Nhưng bây giờ, kẻ địch hắn sắp phải nghênh đón là một con quái vật không hề tuân thủ theo pháp luật và đạo đức nhân loại, hơn nữa còn mạnh hơn hắn nhiều, có lẽ còn có được một chút năng lực siêu phàm, một khi kế hoạch bị bại lộ chút nào, có thể đoán được kết cục của hắn.
Thịch, thịch, thịch… Lumian không thể tránh khỏi khẩn trương cao độ.
Không có ai không muốn sống yên ổn, hắn cũng không ngoại lệ.
Hít, phù… hít, phù…
Lumian bắt đầu hít thở sâu, dùng nó để điều chỉnh tinh thần đang căng chặt.
Mà hình như hiệu quả không tốt lắm.
Trong nhất thời, hắn vừa hy vọng con quái vật kia đến sớm một chút, lại sợ hãi nó thật sự đến đây.
Cái trước là bởi vì có thể khiến cho sự việc mau chóng kết thúc, kể từ đó, cho dù kết quả là tốt hay xấu, ít nhất Lumian có thể không cần khẩn trương giống như hiện giờ, sắp sụp đổ, còn cái sau đơn thuần là một loại sợ hãi.
Nhìn thấy cứ tiếp tục như vậy trạng thái của bản thân sẽ càng ngày càng kém, hắn vừa tự nói với mình làm như vậy là vì không liên lụy Aurora, vừa thử minh tưởng.
Vầng mặt trời màu đỏ đậm kia càng khó phác họa hơn trước, nhưng theo nỗ lực của Lumian, cuối cùng nó vẫn hiện lên.
Điều này cũng khiến Lumian bình tĩnh không ít, chính là thân thể vẫn còn hơi sợ run.
Đúng vào lúc này, hắn nghe được tiếng động tĩnh rất nhỏ.
Cái này giống như ở nơi ánh mắt hắn không nhìn thấy có một cánh đồng cỏ, một người chăn cừu nào đó đang nhẹ chân nhẹ tay tới gần.
Tinh thần của Lumian hoàn toàn tập trung.
Khi sự việc thật sự sắp xảy ra, hắn ngược lại không còn sợ hãi như lúc vừa rồi, tuy rằng thân thể vẫn hơi run rẩy, nhưng ít ra không còn cảm giác bản thân sắp sụp đổ như ban nãy nữa.
“Năm năm trước ta đã nên chết, ít nhiều nhờ Aurora mới có thể còn sống cho đến bây giờ, đã buôn bán lời năm năm rồi, có gì để sợ hãi nữa chứ?” Lumian cắn răng, thầm cổ vũ cho mình.
Một giây sau, hắn thấy trên mặt đất trải phía ngoài hố bẫy đầu tiên, ánh sáng vốn lờ mờ càng ảm đạm hơn.
Có bóng dáng đến bên cạnh hố bẫy, chắn một chút tia sáng từ trên trời cao xuyên qua màn sương mù dày đặc xuống.
Bóng dáng kia đúng là con quái vật nửa người nửa dã thú, lưng đeo súng săn, ánh mắt đỏ tươi như máu của nó quét nhìn mặt đất, đầu gối phía trước hơi cong lên.
Cũng chỉ sau một hô hấp, nó khoác áo jacket sẫm màu mặc quần dài lấm lem bùn đất lấy súng săn xuống, nhảy dựng lên, dưới tình huống khống chế độ cao trực tiếp nhảy qua hố bẫy này, rơi lên trên mặt đất rắn chắc nhưng có vết nứt.
Gần như đồng thời, nó xoay cái đầu với mái tóc đen bóng nhẫy, nhìn về phía truyền ra tiếng động khẽ khàng.
Sau đó nó nhìn thấy Lumian có vẻ mặt hoảng hốt, đang vội vàng đứng dậy, ý đồ trốn ra đằng sau vách tường.
Trong tiếng gầm nhẹ, con quái vật này lại một lần nữa nhảy lên thật cao, bổ nhào về phía mục tiêu.
Vị trí nó khóa chặt là ở bên ngoài chỗ ban đầu Lumian đứng một chút, tránh cho đối phương xoay người lại, thừa dịp mình đặt chân chưa vững đã cho đả kích trí mạng.
Còn Lumian giống như bổ nhào đi biến mất ở bên cạnh tường.
Con quái vật kia vừa rơi xuống đất, bùn đất dưới chân nó đã không chịu nổi sức nặng sụp xuống dưới.
Nó không thể nào mượn lực, theo bùn đất và võng lưới, rơi xuống bên dưới cái đáy hố sâu đột nhiên xuất hiện.
Phịch!
Tiếng vật nặng rơi xuống đất lan tràn ra, xen lẫn tiếng kêu thảm thiết giống như tiếng chuột kêu.
Lumian vọt đến sau bức tường nhìn thấy một màn này, cảm xúc vui sướng khó có thể ngăn cản nổi mãnh liệt tràn ngập ra trong lòng.
Bước đầu tiên thành công!
Điều này khiến cho sợ hãi còn sót lại của hắn lập tức tiêu tan hơn phân nửa, hắn quơ tay cầm lấy xiên thép để ở bên cạnh chạy đến bên cạnh hố bẫy.
Sức sống ương ngạnh của con quái vật không có da trước đó đã để lại cho hắn ấn tượng mãnh liệt, hơn nữa mục tiêu hiện giờ còn có súng săn, do đó hắn cũng không để cho thân thể của mình xuất hiện ở trên hố bẫy, mà cách một khoảng cách rồi dừng lại, dùng xiên thép đâm loạn vào bên trong.
Đột nhiên, xiên thép khựng lại, cứng đờ ở đó.
Ngay sau đó, lực lượng mạnh mẽ thông qua xiên thép truyền đến chỗ Lumian, mạnh mẽ kéo hắn về phía hố bẫy.
Lumian bất ngờ không kịp đề phòng, bị kéo trượt tới trước một bước.
Hắn không quan tâm tới việc quan sát tình huống ở dưới đáy hố sâu kia nữa, trực tiếp vứt bỏ xiên thép, xoay người lại, nhào về bên cạnh vách tường còn chưa bị sụp đổ kia.
Bụp!
Sau lưng hắn nặng nề, giống như bị chùy lớn hung hăng nện vào một cái.
Yết hầu Lumian ngòn ngọt, cảm giác có vị rỉ sắt rõ ràng dâng lên.
Phịch một tiếng, hắn ngã xuống đất mất đi cân bằng, lăn liên tục vài vòng mới tìm về được quyền khống chế thân thể, bò dậy.