Người danh sách cao…
Lumian kinh hãi:
“Do đó, ngươi sắp xếp đứa nhỏ phát báo kia đưa cho ta một tờ báo cũ?”
Quý cô Susie là người danh sách cao, một Bán Thần chân chính sao?
“Không phải ta.” Susie cảm thấy ngượng ngùng nói: “Là đồng bạn của ta.”
Đồng bạn? Lumian nhớ tới đề nghị ban đầu của quý cô pháp sư, cân nhắc phán đoán:
“Bác sĩ tâm lý khác?”
“Lần trước người đó cũng đến sao?”
“Đúng thế.” Susie rất thẳng thắn: “Vấn đề của ngươi tương đối nghiêm trọng, ta không nắm chắc lắm, cho nên để cho nàng đến cùng, giúp ta, ừm, dự phòng một chút ngoài ý muốn.”
“Thật ra hôm nay nàng cũng đến, đang ngồi ở đối diện ngươi.”
Đối diện? Lumian ngạc nhiên nhìn phía bên kia bàn cà phê, ở đó trống không, không chỉ không có bóng người, kể cả vết lõm do có người ngồi vào đều không tồn tại!
Một giây sau, hắn nghe thấy một giọng nữ mềm mại mang theo chút ý cười, giọng điệu lại hơi nhẹ nhàng:
“Xin chào.”
Lumian hơi ngơ ngác một chút, nhìn vào chỗ ngồi đối diện như không có người, lễ phép trả lời một câu:
“Xin chào ngài.”
Cùng lúc đó, hắn nhớ tới chị gái Aurora đã từng nói và giải thích một từ ngữ kỳ quái:
Chuyên gia hội chẩn!
Mặc dù xung quanh ta không ngồi đầy bác sĩ tâm lý không nhìn thấy, nhưng có đến tận hai người, vả lại cũng không phát hiện ra được… Lumian lẩm bẩm trong lòng một câu.
Quý cô ở đối diện hắn không nói tiếp, giọng điệu của Susie thì trở nên càng thêm thả lỏng và nhẹ nhàng:
“Hình như ngươi có ấn tượng rất sâu sắc với tờ báo kia, nói rõ nó sinh ra hiệu quả không tệ?”
“Đúng thế.” Lumian thản nhiên trả lời.
Hắn đã có thể đối mặt với vết thương trong lòng, chứ không phải khóa nó lại, bằng không hắn sẽ cố gắng tránh tiếp xúc với Giày Đỏ Franck, bởi vì nàng luôn nhắc đến Aurora.
Đương nhiên, vì thế dẫn đến cảm xúc dao động là không thể tránh khỏi.
Susie quay đề tài nói chuyện về quỹ đạo ban đầu:
“Nếu như ngươi muốn tiến thêm một bước xác nhận trong khoảng thời gian này đều có trùng hợp không bình thường nào, tìm tới đầu nguồn tương ứng, ta có thể giúp đỡ ngươi.”
“Ta sẽ không trực tiếp lật xem ký ức của ngươi, nhưng có thể thức tỉnh toàn bộ chúng nó, để cho chúng nó theo trình tự thời gian sắp hàng hiện ra trước mắt ngươi, đương nhiên, chuyện này không liên quan đến những ký ức bị tiềm thức che giấu kia, những ký ức đó quá nguy hiểm.”
“Ngươi bằng lòng thử chứ?”
Lumian không hề do dự: “Được.”
Sau khi phát hiện trên thân và xung quanh trùng hợp, thỉnh thoảng hắn sẽ hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, cân nhắc chi tiết tương ứng, hiện giờ chỉ thay đổi một phương thức tốt hơn.
“Ngươi dựa thân thể hoàn toàn vào lưng ghế sofa, thả lỏng, nhắm mắt lại…” Giọng nói dịu dàng không nhanh không chậm của Susie truyền vào trong lỗ tai Lumian.
Hắn mới vừa thay đổi tư thế ngồi của mình xong, còn chưa kịp điều chỉnh trạng thái tâm lý, nhắm hai mắt lại, trong đầu đột nhiên xuất hiện chuyện núi lửa bộc phát.
Việc này đã đánh hắn một trở tay không kịp, để cho tiềm thức của hắn chưa thể làm ra ngăn cản hữu hiệu.
Các điểm sáng giống như dung nham và bụi mù dâng lên, bên trong mỗi một điểm sáng đều chứa lấy một cảnh tượng.
Rất nhiều điểm sáng này được sắp xếp theo trình tự thời gian, để cho Lumian giống như nhìn thấy mình đang làm diễn viên chính trong một vở kịch.
Nó lấy tư thái lóe lên để chiếu ra, nhưng lại vẫn duy trì rõ ràng và hoàn chỉnh của mỗi một chi tiết nhỏ.
Lumian lập tức có cảm giác đại não cấp tốc vận chuyển, nhiệt độ nhanh chóng kéo lên, sắp bốc lên khói trắng.
Hắn nhìn thấy từng cảnh tượng, nhớ tới mỗi một chi tiết, móc nối chúng nó vào với nhau, tìm kiếm chỗ không bình thường.
Đột nhiên, hắn nhíu chặt mày lại, vẻ mặt hơi đau khổ nói nhỏ:
“Ta phát hiện, ta phát hiện, đoạn ký ức lần trước sau khi ta khẩn cầu ban ơn đến trước khi quay trở về khách sạn Golden Rooster, đoạn ký ức kia, không thấy!”
Lumian đột nhiên mở to mắt, cơ bắp trên khuôn mặt vặn vẹo rõ ràng.
Đoạn ký ức vốn nên tồn tại kia lại trống rỗng.
Lúc này, một giọng nữ dịu dàng truyền vào trong đầu hắn:
“Là không tồn tại, không thấy nữa, hay là ngươi quên lãng, không để ý đến?”
Lời nói này đến từ quý cô ở đối diện hắn, nhưng không còn mang theo ý cười như vừa rồi, mà hơi nhẹ nhàng.
Nó giống như một tia chớp sáng lên ở trong đầu Lumian, chiếu sáng tất cả những góc xó tăm tối bên ngoài tiềm thức.
Vẻ mặt của Lumian càng thêm đau khổ, hắn không nhịn được cúi thấp đầu, khó khăn lạ thường nói ra:
“Ta, ta nhìn thấy, nhìn thấy…”
“Ta đang, ta đang đối thoại với thiên sứ bị phong ấn ở trong cơ thể ta!”
“Nó tên, nó tên là Termiporus!”
Lumian cuối cùng nhớ ra mình đã quên mất chuyện gì:
Ô nhiễm bị phong ấn trên ngực trái của hắn trên bản chất là một thiên sứ tín ngưỡng số mệnh, tên là Termiporus!
Hắn vốn còn định xin quý cô pháp sư chỉ bảo, nhìn xem có biện pháp nào để lợi dụng thiên sứ kia, làm thế nào để tránh né ảnh hưởng tiêu cực do kẻ này có khả năng gây ra, nhưng về sau hoàn toàn quên mất chuyện này.