“Nếu như ngươi không phản ứng như vậy, ta ngược lại sẽ hoài nghi ngươi xuất hiện vấn đề tâm lý nghiêm trọng hơn, đã khép kín tất cả cảm xúc lại.”
“Hiện giờ việc ngươi cần làm không phải là hoảng hốt và sợ sệt, mà là khống chế chúng nó.”
Đây là bình thường ư… Sau khi được quý cô Susie trấn an vài câu, Lumian không còn lo lắng ở trên vấn đề tương ứng giống như trước nữa, trạng thái tinh thần thay đổi thành càng thêm ổn định.
Hắn như có đăm chiêu hỏi ngược lại:
“Khống chế?”
Khống chế như thế nào?
Susie đáp lại:
“Phương pháp đơn giản nhất là luôn luôn phải nhớ kỹ cảm xúc không thể quá khích, vừa có phản ứng tương tự, lập tức dùng các biện pháp như hít sâu để ổn định tâm tình, hòa hoãn trạng thái.”
“Chuyện này nói ra thì đơn giản, nhưng trên thực tế lại rất khó khăn, lúc cảm xúc của nhân loại bộc phát là rất khó tồn tại lý trí, hiếm khi xuất hiện nhất định phải khống chế suy nghĩ của bản thân, chờ ngươi tìm về tỉnh táo, sai lầm thường xuyên đã phạm phải.”
“Ta có thể thiết lập cho ngươi một điểm kích hoạt, một khi phản ứng cảm xúc của ngươi vượt qua giới hạn nhất định, nó sẽ để cho ngươi nhớ lại những lời bây giờ ta nói, giúp ngươi bước đầu tìm về lý trí, thử khống chế bản thân.”
“Đây là một phương án giải quyết ngắn hạn, xét về lâu dài, vẫn phải dựa vào chính ngươi, đương nhiên, chờ khi ngươi quen thuộc với cảm xúc quá khích lại xem xét bản thân, vấn đề sẽ trở nên đơn giản.”
“Ngươi có bằng lòng thử một lần không?”
“Được.” Lumian cũng không bài trừ trợ giúp từ bên ngoài.
Không biết từ lúc nào tiếng nói của Susie trở nên mơ hồ và hư ảo, giống như nàng đang nói rất nhiều, nhưng Lumian không nhớ kỹ nổi một câu, chỉ có thể hồi tưởng lại lời kết thúc sau cùng:
“Điểm kích hoạt đã được thiết lập xong, nếu như không có gì ngoài ý muốn, có thể duy trì hai tuần, vừa vặn đến lần điều trị sau, đến lúc đó, lại xem tình huống để quyết định có cần bổ sung hay không.”
Lumian ừm một tiếng, kiểm tra kỹ trạng thái tâm lý và tinh thần của bản thân.
Qua mười mấy giây, hắn vừa hơi sợ hãi lại hơi mong đợi hỏi:
“Có thể thử thức tỉnh càng nhiều ký ức tiềm thức không?”
“Có thể.” Giọng nói dịu dàng của Susie truyền vào trong lỗ tai Lumian.
Gần như đồng thời, Lumian cảm thấy ý thức của mình giống như trói lấy vật nặng, bị nó túm lấy cấp tốc kéo xuống, càng trầm càng sâu.
Cũng chỉ trong thời gian vài giây đồng hồ, mí mắt của hắn trở nên nặng nề, khó áp chế nổi khép lại, suy nghĩ nhanh chóng mơ hồ.
Trong ngẩn ngơ, Lumian giống như biến thành u linh trôi nổi, ở trong bóng đêm tăm tối, ở trong thôn Cordu quen thuộc, lang thang, trôi đi.
Không biết qua bao lâu, hắn đang chỉ duy trì một chút tỉnh táo nhìn thấy nhà thờ giống như củ hành tây kia, ở gần cửa chính của nó có vòng sáng ngưng tụ, còn có một mảnh tăm tối, giống như cái bóng.
Lumian không hề có mục đích trôi nổi đến nghĩa trang ở bên cạnh.
Trong bóng tối, từng bia mộ tĩnh mịch đứng thành hàng, các cây cối âm trầm sừng sững.
Mấy người đàn ông đang kéo lấy một thi thể đến bên cạnh hố sâu mới vừa đào ra, chuẩn bị ném nó xuống đó.
Dưới ánh trăng màu đỏ ảm đạm, một người đàn ông trong đó ngước đầu lên, quan sát một vòng xung quanh.
Khuôn mặt hắn dữ tợn, tóc đen mắt xanh, ngũ quan giống như bao trùm lấy một tầng bóng mờ.
Ponce Bene!
Lumian đột nhiên tỉnh táo không ít.
Khoảng cách giữa đôi bên rút ngắn lại trong nháy mắt, Lumian cúi thấp đầu, nhìn về phía thi thể kia.
Gương mặt của thi thể kia bị ngâm nước đến phình to, hoàn toàn trắng bệch, toàn bộ mái tóc màu nâu ướt đẫm, con mắt màu nâu mở lớn, đau khổ, không cam lòng và căm phẫn đọng lại trong đó.
Raymond!
Trong lòng Lumian tràn ngập ra căm hận mãnh liệt, hắn tức giận quát đám người Ponce Bene, phát tiết cảm xúc nơi đáy lòng.
Hắn cảm thấy mình đã mắng thật nhiều, hắn cảm thấy mình công kích tên ác ôn Pone Bene này, hắn cảm thấy bản thân đang dùng tay móc lấy hố sâu kia.
Bùn đất đâm vào trong móng tay của hắn, lại một thi thể ở dưới đáy hố sâu hiện ra:
Đôi mắt màu lam nước hồ của thiếu nữ lồi ra dữ tợn, sắc mặt xanh tím, miệng mở lớn, cái cổ sưng to, có dấu tay rõ ràng, vẻ mặt cực kỳ đau khổ.
Ava!
Lumian xoẹt đứng lên, bị cảm xúc mãnh liệt thúc đẩy về phía Pone Bene, điều này cũng khiến cho hắn đột nhiên mở mắt ra.
Phù, phù, Lumian nhìn ghế sofa không có một ai ở bên đối diện, bắt đầu hít sâu.
Các cảm xúc như oán giận, căm hận mãnh liệt ở trong mộng còn lưu lại ở trên người hắn, để cho hắn không kiềm chế nổi khẽ run rẩy.
“Ngươi đã nhìn thấy cái gì?” Qua vài giây, Susie mới dịu dàng dò hỏi.
Cơ bắp trên khuôn mặt Lumian hơi vặn vẹo đáp lại:
“Ta nhìn thấy, nhìn thấy thi thể của Raymond và Ava, bọn họ một người bị chết đuối, một người giống như bị bóp chết…”