Hắn bưng ly lên, ực một hơi uống cạn chỗ cà phê Intis còn lại, điều chỉnh trạng thái tâm lý.
Nhân cơ hội này, hắn hồi tưởng hoàn chỉnh lại một lần quá trình điều trị, không hiểu sao cứ cảm thấy câu nói cuối cùng của quý cô Susie có cảm giác kỳ dị nhất định.
“Nàng nói, trạng thái hiện giờ của ta có thể đi đối mặt với nhóm người Lewis Lund, phu nhân Puares… Ý là trước đó còn chưa được, đáp án của một vài vấn đề nhận được từ chỗ phu nhân Puares có thể sẽ đánh ta suy sụp?”
“Chuyện này có thể hiểu được, nhưng nếu như trạng thái của ta chuyển biến tốt đẹp kém hơn mong đợi, có phải nàng sẽ yêu cầu ta bỏ qua cơ hội gặp mặt Lewis Lund lần này không? Nhưng nếu như hôm qua Lewis Lund đã xuất hiện thì sao? Vì như thế, ta cũng chưa kịp tái khám, chẳng phải vấn đề sẽ rất lớn sao?”
“Nếu như thật sự là vậy, lúc lần điều trị trước kết thúc, chẳng phải quý cô Susie sẽ nên căn dặn ta một câu, trước khi tái khám, không nên thử tiếp xúc với phu nhân Puares, không đối diện trực tiếp với linh mục giáo xứ sao?”
“Nàng xác định rằng trong hai tuần này ta sẽ không chạm trán Lewis Lund, hoặc là có chạm trán thì cũng sẽ để cho hắn chạy thoát như vậy sao?”
“Người xem…”
Lumian lập tức bừng tỉnh, rời khỏi ghế dài D, ngồi xe ngựa công cộng quay trở lại khu chợ người thành thật.
Hắn không vội vã đi đến khách sạn Golden Rooster hoặc là đến phòng an toàn ở phố áo khoác trắng để triệu hồi người đưa tin, viết thư cho quý cô pháp sư, nói cho nàng biết chuyện về Termiporus, mà đi thẳng đến gần số 126 đại lộ khu chợ, nhìn xem mấy tên thuộc hạ và Anthony Roseau, Franck có thu hoạch gì hay không.
Lumian đội mũ tròn màu nâu đậm đi đến chỗ xéo đối diện cách gần hai mươi mét với tòa nhà của Bò Cạp Đen Roger kia, ngồi xuống chỗ khe hở giữa hai tòa kiến trúc, dựa lưng vào vách tường.
Nơi này có mấy kẻ lang thang.
Một kẻ lang thang trong đó xịch mông lại, đến gần Lumian, hạ thấp giọng nói:
“Còn không có phát hiện gì.”
Lumian khẽ gật đầu, dõi mắt về phía kiến trúc ba tầng có vườn hoa kia, lưu ý người đi đường qua lại.
Theo thời gian dần trôi đi, mặt trời rơi xuống nơi chân trời, tia sáng trở nên cực kỳ ảm đạm, những người thắp đèn bắt đầu thắp sáng lên từng ngọn đèn đường khí đốt.
Đúng vào lúc này, Lumian nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục công nhân màu xanh xám.
Dưới cái mũ lưỡi trai của hắn là mái tóc màu vàng nhạt, gương mặt hơi mập lộ ra vẻ chất phác.
Anthony Roseau? Vì sao hắn lại đi ra vậy? Lumian nhận ra tên buôn bán tin tức kia, nghi ngờ vì hành vi của hắn.
Anthony Roseau giống như công nhân mới vừa tan tầm, vội vã đi về cuối đại lộ khu chợ.
Ánh mắt của Lumian đột nhiên hơi co rút lại, bởi vì hắn phát hiện Anthony Roseau không phải giả bộ đi ngang qua, mà đang tới gần một người.
Người kia mặc một bộ lễ phục màu xanh lam phối một hàng cúc áo màu vàng, đội mũ có đánh sáp, thắt cà vạt màu trắng, trên người mặc áo gile màu đỏ, ngồi ở trên một chiếc xe ngựa cho thuê có số hiệu màu vàng, nghiễm nhiên là người đánh xe của công ty xe ngựa lệ thuộc vào đế quốc – người đánh xe của công ty xe ngựa khác nhau có đồng phục khác nhau.
Người đánh xe kia kéo mũ xuống rất thấp, vẫn luôn cúi đầu, giống như đang chờ khách.
Một suy nghĩ lóe lên, Lumian đứng dậy, bước vài bước về phương hướng kia.
Lúc Anthony Roseau đi ngang qua chiếc xe ngựa, giống như đạp phải thứ gì đó, lảo đảo một cái, va chạm vào con ngựa kéo xe.
Ngựa bị kinh sợ, đang định nâng chân trước lên, người đánh xe dùng sức kéo dây cương, vững vàng khống chế nó.
Nhưng vì thế nên người đánh xe đã ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt:
Hắn hơn bốn mươi tuổi, để mái tóc màu đen, bởi vì khoảng cách nên Lumian không nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt, chỉ mơ hồ có cảm giác quen thuộc.
Lumian hơi nheo mắt lại, nhìn xem Anthony Roseau liên tục nói xin lỗi, rời xa khỏi xe ngựa, mà ở trong số 126 đại lộ khu chợ, một người hầu nam đi đến.
Hắn đi đến bên cạnh xe ngựa, nói với người đánh xe:
“Lão gia nhà ta muốn thuê xe ngựa của ngươi, bây giờ đi vào hỗ trợ chuyển ít đồ.”
Người đánh xe kia khẽ gật đầu, trầm giọng đáp lại:
“Được.”
Hắn lập tức đi theo người hầu nam kia, tiến vào trong căn nhà thuộc về Bò Cạp Đen Roger.
Lumian nhìn thấy toàn bộ quá trình nhưng chưa nghe thấy đối thoại, khóe miệng hơi vểnh lên.
Hiện giờ hắn vô cùng xác định, người đánh xe kia chính là Lewis Lund!
Cuối cùng đã đợi được ngươi!
Lumian lùi về khu vực kẻ lang thang tụ tập, kiên nhẫn chờ đợi Lewis Lund đi ra.
Không bao lâu sau, Anthony Roseau người buôn bán tin tức này đã thay một bộ quần áo khác quay lại, giống như định thực hiện lời hứa, tìm kiếm cơ hội để theo dõi Lewis Lund.
Lúc này hắn mặc áo sơ mi màu trắng ngả vàng phối hợp với áo vest màu nâu kiểu dáng áo khoác, chưa thắt nơ, đội mũ tròn, dáng vẻ như một viên chức nhỏ mới vừa làm xong việc.