Đương nhiên, nếu như hắn không mẫn cảm đối với biến hóa của vận mệnh, không phát hiện ra vấn đề của đồng vàng, sau khi phát hiện người đánh mất đã đi xa, sẽ không quay trở lại, còn có tỷ lệ không nhỏ coi đồng vàng kia làm của riêng, dù sao, hắn càng tham lam món lợi nhỏ hơn người bình thường một chút, mà ở trong lòng một bộ phận người thường, đồ nhặt được là đồ của mình.
Lumian có cảm xúc càng sâu hơn với một câu nói mới vừa rồi của Rentas:
“Đúng là thế, đừng luôn chìm đắm trong nhân vật ngươi nhập vai.”
“Nhưng khi đó Rentas đang trong quá trình nhập vai, theo đuổi chi tiết thật ra không có vấn đề gì, bằng không rất dễ dàng bị người phát hiện hắn là Eve giả…”
Franck cảm thấy thông linh sắp chuẩn bị kết thúc, nên vội dò hỏi:
“Thành viên nòng cốt của hội Phúc Lạc ngươi suy đoán được có những ai?”
Gương mặt tái nhợt mơ hồ của Rentas chuyển động qua lại:
“Kể cả ta có nói cho các ngươi, các ngươi cũng không tìm thấy các nàng.”
“Các nàng đều sau khi nhận được ban ơn, trở thành diễn viên mới đến Vieux Pigeonnier, dùng tên giả, cho bọn ta thấy là khuôn mặt giả, chờ kỹ thuật diễn thành thục, khống chế được dục vọng tương ứng, khi rời khỏi sân khấu kịch, các nàng lại sẽ khôi phục thân phận chân chính.”
“Nếu như các ngươi muốn biết thân phận giả của các nàng, vậy đi thu thập danh sách vai nữ chính trong tất cả các bộ kịch hai năm qua của Vieux Pigeonnier, những người có nhiều suất diễn nhất chính là bọn họ.”
Nhắc đến vai nữ chính trong vở kịch của rạp hát Vieux Pigeonnier, Lumian nhớ ra một cái tên:
‘Charlotte Calvino là thành viên nòng cốt của hội Phúc Lạc sao?”
Đó là nữ diễn viên chính của vở kịch tiên nữ trong rừng, cách trang điểm của nhân vật sẽ khiến cho người ta liên tưởng đến Suzanne Matisse.
Gương mặt của Rentas càng ngày càng trở nên trống rỗng, tiếng nói càng ngày càng mơ hồ:
“Ta không rõ.”
“Nàng từ học nghề biểu diễn từng bước một trưởng thành lên, mấy tháng gần đây nhất mới đảm nhiệm nhân vật chính, không phải người từ bên ngoài đến, nhưng học nghề biểu diễn cũng có khả năng được Maipu Meyer phát triển làm thành viên của hội Phúc Lạc.”
Franck đang định hỏi danh sách và năng lực tương ứng của Maipu Meyer, nhưng linh hồn của Rentas bị ngọn lửa màu đen thiêu đốt cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, tiêu tán khỏi mặt ngoài gương trang điểm.
Franck hơi tiếc nuối kết thúc nghi thức, giải trừ bức tường linh tính.
Sau đó nàng ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể của Rentas, vừa lục lọi các túi tiền khác nhau, vừa thở dài nói:
“Còn chưa hỏi chuyện về Maipu Meyer đâu, thôi bỏ đi, giao cho phía chính phủ phiền não vậy.”
Lumian suy nghĩ một chút nói:
“Ta đã từng nghe một nhà soạn kịch nói đến, Maipu Meyer rất có dã tâm, muốn để cho Vieux Pigeonnier trở thành rạp hát nổi danh nhất Trier, muốn nhận được huân chương quân đoàn vinh dự của Intis.”
“Khát vọng thành công, khát vọng được tán thành?” Franck nhớ lại miêu tả của Rentas đối với danh sách 6 kẻ được vinh danh: “Cái này chắc là đỉnh cao nhất của nam thành viên hội Phúc Lạc đấy nhỉ?”
“Đại khái là vậy.” Lumian khó có thể đưa ra một câu trả lời chuẩn xác.
Vào lúc này, Franck đã tìm ra một đống đồ:
Hai bình kim loại cỡ nhỏ, một ví tiền làm bằng da, một ít một bột nhão dán sát đường cong khuôn mặt, một ít màng mỏng gần với làn da loài người, các dụng cụ trang điểm như bút kẻ mi…
“Ngươi ngửi thử xem là cái gì?” Franck ném hai bình kim loại cỡ nhỏ kia cho Lumian.
Lumian nhận lấy rồi trả lời:
“Một bình là thứ ngươi mới vừa ngửi, một bình hẳn là thuốc mê đồng bộ.”
Thoạt nhìn chúng nó giống như vật cần thiết khi ra ngoài của tín đồ Cây Mẹ Dục Vọng.
“Loại muối có mùi thần bí học kia?” Franck hơi trầm ngâm nói: “Ngươi đã có một bình, còn chưa dùng hết, nên nó thuộc về ta, thuốc mê cho ngươi, mấy dụng cụ trang điểm và tiền trong ví này, tự ngươi lựa chọn, nếu như không cần thì để lại cho ta, đù má, đồ quỷ nghèo này, đừng nói đến đặc tính phi phàm, vật phẩm thần kỳ cái gì, kể cả nguyên vật liệu, phù chú và vũ khí đều không có!”
“Thuốc mê và muối có mùi thần bí học rất có tác dụng.” Lumian chỉ từng thu hoạch đặc tính phi phàm từ chỗ Chùy Sắt Aite không quá để ý.
Franck không bỏ qua cả đũng quần và lòng bàn chân của Rentas, nhưng vẫn không thể tìm ra được cái gì khác nữa.
Nàng lấy một cái túi đã gấp gọn ra, mở rộng nó, thu hồi một đống đồ vật ở trên mặt đất, cũng nói với Lumian:
“Trở về rồi chia.”
Nói xong, nàng đứng dậy, liếc nhìn Charlie vẫn còn đang trong trạng thái kinh hãi, như có đăm chiêu lẩm bẩm:
“Hắn nhìn thấy chiến đấu giữa chúng ta và Rentas, nên xử lý như thế nào đây?”
Hai chân Charlie mềm nhũn, vừa dựa vào Lumian ở bên cạnh vừa run lập cập nói:
“Ta, ta sẽ không bán đứng các ngươi!”
Không đợi Lumian mở miệng, Franck đã thở dài nói:
“Thôi bỏ đi, vẫn cứ ném cho người phi phàm chính phủ xử lý.”