Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 514 - Chương 514 - Hứa Hẹn (2)

Chương 514 - Hứa hẹn (2)
Chương 514 - Hứa hẹn (2)

Sau khi gặp Lumian ở tầng hai, hắn liếc mắt nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói:

“Ta có một phần công việc mới, được đưa đến nơi khác.”

“Lại qua một thời gian nữa, chắc ta có thể quay trở về quán bar dưới lòng đất uống rượu.”

Lumian cười nói:

“Nghe ra không tệ.”

Nếu như vấn đề của Suzanne Matisse chân chính được giải quyết, coi như vận mệnh của anh chàng Charlie này được thay đổi.

Charlie cũng thật vui vẻ, hắn cân nhắc một chút mới nói

“Có rất nhiều chuyện ta không thể nói cho ngươi biết, nhưng đến thời khắc mấu chốt, ta sẽ thử ám chỉ cho ngươi.”

Hắn nhìn thấy lệnh truy nã của Shire ở trong tòa án tôn giáo dưới lòng đất nhà thờ St. Robert, nhận ra người bạn này, nhưng hắn không nói cho phó tế François biết.

Có ý gì? Vì sao Charlie lại đột nhiên cảm thấy bản thân có thể phát huy công dụng nào đó? Phần công việc mới của hắn và người phi phàm chính phủ có mối liên hệ chặt chẽ, có thể thu được không ít tin tức? Lumian nhanh chóng có suy đoán nhất định.

Hắn cười nói:

“Ngươi cứ cố gắng còn sống trước đã rồi hẵng lo lắng đến chuyện khác!”

“Thêm vài tuần nữa, có lẽ ta sẽ rời khỏi khu chợ.”

Ý tứ nằm ngoài hai câu nói này của hắn là cố gắng làm tốt công việc của ngươi, đừng nghĩ đến chuyện truyền lại tin tức, trừ phi thật sự sẽ mang đến cho ta nguy hiểm tính mạng, bằng không thì không cần phải thử.

Về phần Charlie có nghe hiểu hay không, Lumian không quá chắc chắn, dù sao đầu óc thằng cha này không quá tốt.

Sau khi ở trong sàn nhảy Brise một buổi chiều, Lumian thay bộ đồng phục công nhân màu xanh xám, đội mũ lưỡi trai màu xanh đậm, ngồi xe ngựa công cộng đi đến phố phiến đá khu vườn bách thảo.

Căn cứ vào hẹn trước giữa hắn và Lewis Lund, phu nhân Puares sẽ đáp lời thỉnh cầu xin gặp mặt vào trước đêm nay.

Đi đến sảnh chính nhà trọ số 9, Lumian mở hộp thư của phòng 302 ra, phát hiện bên trong chỉ có vài tờ truyền đơn.

Thư còn chưa được gửi đến sao? Lumian kiềm chế sốt ruột trong lòng xuống, định đến đối diện nhà trọ số 9 chờ đợi một chút.

Hắn vừa đi ra khỏi sảnh chính, xuống cầu thang, đi đến ven đường, đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa bốn bánh màu nâu đang chạy từ nơi cách đó không xa đến, dừng lại ở trước mặt mình.

Người đánh xe ngựa tóc đen mắt lam, mặc áo màu đỏ sậm và quần dài màu vàng, đội mũ có đánh sáp, thắt caravat màu trắng, đúng là Lewis Lund!

Một giây sau, cánh cửa của xe ngựa bốn bánh im lặng mở ra, bên trong mơ hồ có một bóng nữ đang ngồi.

Lumian liếc mắt nhìn Lewis Lund đang ngồi ở trên vị trí người đánh xe ngựa, thấy hắn gật đầu với mình.

Lumian lập tức bắt đầu hít sâu, sau đó xoay người chui vào trong buồng xe ngựa bốn bánh kia.

Hắn đã hiểu rõ tình huống trước mắt là như thế nào:

Phu nhân Puares cẩn thận làm trọng, không dùng đến phương thức viết thư để trả lời, mà náu mình ở xung quanh số 9 phố phiến đá, chờ đợi Lumian đến kiểm tra thư trả lời, như vậy có hiệu quả tránh né rủi ro bị người theo dõi và bao vây địa điểm gặp mặt.

Một giây sau, một bóng dáng quen thuộc đập vào mi mắt của Lumian:

Nàng mặc váy dài với thắt lưng đen nhánh tinh xảo, đầu đội mũ tròn nhỏ kiểu nữ tương đối hoạt bát, nơi bả vai khoác áo choàng có vẻ đẹp mông lung, lông mày thưa thớt, mắt màu nâu sáng ngời, môi đỏ mọng, mái tóc màu nâu nửa vấn lên nửa buông xõa, không quá ngay ngắn, nhưng khí chất tao nhã, sạch sẽ lại mị hoặc, đúng là phu nhân của quan hành chính thôn Cordu, Puares de Roquefort.

“Đã lâu không gặp.” Trong giọng nói của phu nhân Puares mang theo ý cười lên tiếng chào hỏi, nhưng trong đôi mắt của nàng lại lạnh như băng, khiến cho người ta có một cảm giác ý lạnh xuyên vào tận xương tủy.

Gần như đồng thời, Lumian phát hiện cảnh tượng xung quanh mình có thay đổi.

Hắn không còn đang ngồi ở trong buồng xe nữa, mà đi đến giữa cánh đồng trống hoang vu.

Trước mặt hắn không có vật gì cả, phu nhân Puares mất đi tung tích.

Ngay khi Lumian ngạc nhiên liếc nhìn xung quanh, hắn nhìn thấy trên mặt đất xuất hiện một bóng râm vĩ đại, không theo quy tắc.

Hắn theo bản năng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt chiếu ra từng chiếc lông chim màu hơi nâu.

Mỗi một chiếc lông chim kia có kích cỡ bằng đầu hắn, từng tầng từng lớp hợp thành một đôi cánh giống như có thể che khuất cả bầu trời.

Đôi cánh này thuộc về phu nhân Puares, thân thể của nàng cũng trở nên khổng lồ, treo cao giữa không trung, hai chân đều cong lên thành hình dáng móng chim, móng tay sắc bén, lóe lên ánh lạnh.

Tiếng nói to lớn phiêu miểu vang lên theo:

“Đáng ra ngươi phải cùng chôn theo thôn Cordu!”

Lumian căng thẳng trong lòng, vừa rút súng lục ra, vừa xoay thân thể lại, chạy như điên về nơi tận cùng của nơi hoang dã này.

Nếu như cảnh tượng hiện ra ở trong giấc mơ có tính chân thực nhất định, vậy hắn có thể từ bên rìa nơi đây thoát khỏi thế giới bên kia này!

Bình Luận (0)
Comment