Ánh trăng ngập tràn trong phòng khách theo đó dũng mãnh vào, chiếu ra hai người đang nằm ở trên giường.
Đó là một nam một nữ, nam có mái tóc đen xõa tung, đại khái ngoài bốn mươi tuổi, khuôn mặt gầy ốm, mũi khá cao, nữ để mái tóc vàng hơi xoăn, chừng hai mươi tuổi, làn da trơn bóng, dáng người xinh đẹp.
Hình như bọn họ đều trần truồng, đang đắp chăn mỏng nhung thiên nga.
“Hắn chính là giám đốc rạp hát?” Lumian không hề khống chế giọng nói của bản thân.
Gabriel có một cảm giác giống như đang nằm mơ:
“Đúng, là hắn.”
Lumian lập tức đi về phía chiếc giường lớn, còn Nathan Lopp giám đốc của rạp hát Renaissance nghe thấy động tĩnh, mơ hồ tỉnh dậy.
Hắn còn chưa kịp mở mắt đã bị Lumian túm lấy bả vai, xách thẳng lên.
Nathan Lopp lập tức tỉnh táo, trong đôi mắt chiếu ra một cái đầu quấn đầy băng vải màu trắng.
Cảnh tượng này dọa sợ hắn đến thiếu chút nữa trái tim ngừng đập, hoàn toàn quên mất kêu to, quên mất chất vấn.
Một giây sau, một khẩu súng lục chĩa vào trên đầu hắn.
Nathan Lopp ngậm chặt miệng lại, bị nửa xách nửa đẩy ra ngoài phòng khách.
Khi đi ngang qua Jenna, Lumian quay người liếc về phía giường lớn đằng sau, thấp giọng nói:
“Coi chừng cô gái kia.”
Jenna hơi mơ hồ với cục diện trước mắt, nhưng như vậy không ảnh hưởng đến việc nàng trở nên hưng phấn.
Nàng cấp tốc ngồi xổm xuống, rút khẩu súng lục của mình ra, nhắm vào cô nàng tóc vàng mới vừa tỉnh lại, lạnh lẽo nói:
“Ta không muốn nghe thấy bất cứ âm thanh gì.”
Cô nàng tóc vàng kia ôm chặt chăn, ở trên giường run rẩy.
Lumian để Nathan Lopp ngồi trên ghế bành, dùng quần áo vứt trên ghế sofa, trên sàn nhà trói chặt tay chân hắn, cố định ở đó.
Gabriel mờ mịt theo sát, mờ mịt nhìn xem, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ:
Chúng ta đến cướp bóc Nathan Lopp, hay là đến để kêu hắn nhìn xem kịch bản của ta?
Chờ Jenna đưa cô nàng tóc vàng đã trùm bộ váy ngủ vào ra phòng khách, Lumian thắp sáng đèn treo bằng thủy tinh lên lùi ra đằng sau vài bước, cầm súng lục, ngồi trên ghế sofa dài đối diện ghế bành.
Nathan Lopp giống như mới vừa tỉnh lại, gấp giọng nói
“Các ngươi muốn bao nhiêu tiền? Ta cho các ngươi, đều cho các ngươi!”
“Ở đây có tổng cộng 1100 pelkin và một vòng cổ bằng kim cương, ta đều cho các ngươi! Chỉ cần các ngươi không làm hại ta!”
Lumian với băng vải quấn đầy trên mặt nghiêng đầu, nói với Gabriel:
“Đọc đi.”
“Đọc cái gì?” Gabriel mờ mịt đáp lại.
Lumian bật cười một tiếng:
“Đọc kịch bản của ngươi đó, ông Nathan Lopp đây đang chờ nghe.”
Này… Gabriel hoàn toàn ngẩn ra.
Cái này là biện pháp để cho Nathan Lopp đọc kịch bản của ta sao?
Đây là suy nghĩ của người bình thường sao?
Không chỉ có Gabriel sinh ra ý tưởng này, Jenna cũng không nhịn được mấp máy miệng.
Trạng thái tinh thần của Shire quả nhiên rất không bình thường!
Làm như vậy thật sự sẽ không để cho nhà soạn kịch này bị đưa đến cục cảnh sát sao?
Còn may ta che mặt!
Gabriel mang theo may mắn tương tự, nơm nớp lo sợ đi đến bên cạnh Nathan Lopp, lấy kịch bản ra, đọc từng câu một, tỏ vẻ hắn cũng bị ép bất đắc dĩ.
Nathan Lopp mê man nghe, hoài nghi có phải mình đang mơ một giấc mơ hoang đường đến cực điểm hay không.
Đang ngủ dở, bị người bị mặt xâm nhập trong nhà, ép ngồi trên ghế, vì để cho ta nghe kịch bản?
Nghe được một lúc, hắn với bản năng nghề nghiệp rất mạnh dần dần tiến vào trạng thái, càng ngày càng tập trung.
Chờ đối thoại chính của màn đầu tiên kết thúc, Nathan Lopp cắt ngang Gabriel:
“Kịch bản này do ai viết?”
“Ta.” Gabriel trả lời theo bản năng.
Nathan Lopp trầm giọng nói:
“Mười giờ buổi sáng ngày mai, mang theo nó đến văn phòng của ta, chúng ta ký hợp đồng.”
“Được, được.” Gabriel vừa mừng vừa sợ lại lo.
Ngày mai đến rạp hát Renaissance, thật sự không gặp phải cảnh sát chứ?
Lumian lập tức bật cười một tiếng, đứng lên, cầm theo súng lục đi ra cửa.
Jenna và Gabriel đi theo sát sau hắn, mặc cho cô nàng tóc vàng kia cởi trói cho Nathan Lopp.
Trên đường theo cầu thang đi xuống, Jenna cười nói với Gabriel:
“Nhà soạn kịch, kịch bản này của ngươi thật sự rất tuyệt, lời kịch rất có sức cuốn hút, tên của nó là gì vậy?”
“Gọi là ‘Người theo đuổi ánh sáng’.” Gabriel không hiểu vì sao một cô ca sĩ ngầm lại cảm thấy hứng thú với kịch bản như vậy, chỉ trả lời một câu theo bản năng.
Jenna tăng nhanh bước chân, đuổi tới bên cạnh Lumian, hạ thấp giọng nói:
“Đây chính là biện pháp của ngươi sao?”
“Ngươi không sợ giám đốc của rạp hát kia cũng là tín đồ của Tà Thần sao?”
Ở trong lòng nàng bây giờ, tất cả rạp hát đều có thể có vấn đề.
Lumian vừa gỡ băng vải xuống vừa không tỏ vẻ gì đáp lại:
“Vậy vừa vặn đánh một trận.”
Ta biết mà… Jenna không tiếng động lẩm bẩm một câu.
Sau khi thu lại mấy thứ dây thừng từ chỗ bảo vệ cửa, ba người ngồi xe ngựa cho thuê, quay trở về khách sạn Golden Rooster.
Chờ Gabriel nói cảm ơn, vừa lo lắng lại vui mừng trở về phòng xong, Jenna nhìn Shire rửa mặt, nằm lên trên giường, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.