Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 565 - Chương 565 - Dập Tắt Lửa (3)

Chương 565 - Dập tắt lửa (3)
Chương 565 - Dập tắt lửa (3)

Vào lúc này, cách đó không xa có người cao giọng gọi:

“Chéria!”

Jenna nghiêng người nhìn lại, vẫy tay:

“Julien, bên này!”

Một nam thanh niên có chiều cao gần 1m7 nhanh chóng chạy vội đến bên cạnh Élodie, hắn mặc đồng phục công nhân màu xanh xám, tóc có màu nâu vàng, ánh mắt là màu lam giống như Jenna, ngũ quan tương đối chỉnh tề.

Hắn nhìn Élodie, gấp giọng hỏi:

“Mẹ thế nào?”

Jenna mấp máy môi nói:

“Bị thương, hơi nặng, nhưng không đến mức sẽ chết.”

Julien thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu liếc nhìn Jenna:

“Sao ngươi lại ăn mặc như thế này… hắn là?”

Lúc này Jenna mới phát hiện ra trên người mình là tiểu lễ phục màu hoa hồng, vội vàng nói:

“Ta chạy thẳng từ rạp hát qua đây, hắn là Shire bạn của ta, mới vừa rồi đã giúp đỡ ta rất nhiều.”

“Cảm ơn.” Julien thành khẩn nói lời cảm ơn Lumian.

Lumian gật đầu nói:

“Đi tìm bác sĩ đến đây, nhanh chóng sắp xếp xe ngựa đưa đi bệnh viện, bằng không tình huống có thể sẽ chuyển biến xấu.”

“Được.” Julien lập tức chạy về phía bác sĩ và hộ sĩ gần nhất.

Lumia ngược lại nói với Jenna:

“Nếu như trong khoảng thời gian ngắn không sắp xếp được xe ngựa, vậy tự thuê lấy một chiếc.”

Jenna ừm một tiếng, ánh mắt vừa mềm mại lại lo lắng nhìn mẹ vẫn còn trong hôn mê, thấp giọng nói:

“Lần này may mắn có ngươi…”

Lumian nhìn Jenna, nhếch môi nói:

“Lần này là bởi vì ngươi còn chưa có tự giác mình là thích khách, không có nhận thức bản thân đã bước vào thế giới thần bí học, bằng không, trong vòng một hai tháng này, ngươi hoàn toàn có thể thông qua Franck, tiếp xúc với một vài buổi gặp mặt thần bí học, thu thập một chút vật phẩm có ích, tuy rằng chúng chắc chắn không bằng bình thuốc chữa bệnh mới vừa rồi của ta, nhưng ít ra có thể giúp đỡ chút gì đó cho ngươi, không cần trơ mắt nhìn tình hình của mẹ ngươi chuyển biến xấu.”

Jenna không thẹn quá thành giận, dùng lời nói thô tục để đáp lại giống như bình thường, mà trầm mặc vài giây, ừm một tiếng.

Điều này khiến cho Lumian không tiện tiếp lời, đành phải chậc chậc nói:

“Đương nhiên, ngươi cũng không có tiền, còn gánh lấy áp lực nợ nần và học phí, cho dù thật sự tham gia buổi họp mặt thần bí học, cũng không mua được bất cứ thứ gì cả, nó chủ yếu là để cho ngươi có một cơ hội, cơ hội để thông qua nhận lấy ủy thác kiếm chút tiền tài hoặc vật phẩm.”

Vào lúc này, Julien anh trai của Jenna đã dẫn theo một bác sĩ và hai hộ lý chạy đến.

Bác sĩ kia liếc nhìn Élodie, nghi ngờ nói:

“Ta nhớ nàng giống như không cần thiết phải cứu giúp nữa mà…”

“Ngươi nhớ nhầm rồi.” Lumian bình tĩnh cắt ngang lời bác sĩ nói.

Bác sĩ kia đã chữa trị cho nhiều người bị thương, bận rộn đến trí nhớ đã sớm lẫn lộn, nghe vậy cảm thấy hẳn là mình đã nhận nhầm người, vì thế xử lý sơ qua vết thương bên ngoài còn sót lại cho Élodie, kêu nhân viên hộ lý chuyển nàng lên trên xe ngựa, chờ đợi đưa đi đến bệnh viện.

Cây cầu lớn nối liền giữa khu Noelle và khu chợ tên là Passy, nó là một trong năm cây cầu vắt qua con sông Sorenzo từ bên trong thành phố Trier.

Giáp ranh cây cầu lớn Passy là bệnh viện Thánh cung của giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng giúp đỡ thành lập, Élodie là tín đồ của Mặt Trời Vĩnh Hằng, được đưa đến nơi đây, bố trí chen chúc trong cùng một gian phòng bệnh với năm người bị thương khác ở trên tầng cao nhất trong tòa nhà sáu tầng màu trắng.

Nhìn các bác sĩ y tá hoặc lấy máu, hoặc kiểm tra, hoặc treo bình truyền dịch lên, Jenna đứng thẳng dựa vào tường thấp giọng cảm thán một câu:

“Vài năm nay, bệnh viện biến hóa rất lớn…”

“Hả?” Lumian tỏ vẻ không hiểu.

Vẻ mặt Jenna hơi tối tăm lại nói:

“Vài năm trước, khi mấy người ba của ta được đưa đến bệnh viện, người có vết thương hơi nặng đều trực tiếp mổ, người tương đối nhẹ thì băng bó cấp thuốc, kêu chờ xem hiệu quả, không hề lấy máu, kiểm tra cũng chỉ làm đơn giản, hoàn toàn không giống với hiện giờ, toàn bộ quy trình giống như đều thay đổi.”

“Đây là chuyện tốt.” Lumian gật đầu.

Thoạt nhìn càng thêm chuyên nghiệp.

Trong lúc hai người thấp giọng trao đổi, Julien anh trai của Jenna vẫn luôn phối hợp với bác sĩ y tá chạy đôn chạy đáo, hắn khi thì trả lời vấn đề tình huống thân thể bình thường của người bị thương, khi thì giúp đỡ vận chuyển giá truyền dịch, khi thì bị sai đi hiệu thuốc.

Chờ các áo dài trắng bận rộn xong, hắn còn chưa trở về.

Bác sĩ phụ trách Élodie cầm bảng ghi chép lại, đi đến trước mặt Jenna, liếc nhìn tiểu lễ phục màu hoa hồng của nàng, sắc mặt hòa hoãn một chút.

“Élodie là mẹ của ngươi?” Hắn mở miệng hỏi.

“Đúng thế.” Jenna gật đầu.

Nam bác sĩ kia cân nhắc một chút mới nói:

“Tình huống của mẹ ngươi còn tốt hơn dự tính của ta, trước mắt xem ra không cần phải làm phẫu thuật, đương nhiên, đây chính là đánh giá bước đầu, cụ thể như thế nào còn cần phải nhìn xem kết quả các hạng mục kiểm tra.”

Bình Luận (0)
Comment