Trải qua lần lượt thí nghiệm và tự mình đánh giá, Lumian lại tìm được hai điểm thay đổi khác do ma dược thợ săn mang đến:
“Biến đổi thứ ba là dưới tiền đề quan sát cẩn thận hoàn cảnh, có thể chuẩn xác, trực quan tìm được một yếu điểm nào đó, ví dụ như làm thế nào để càng thoải mái hơn đổ sập một bức tường xuống, như vậy có thể khiến cho ta càng nhanh chóng lập cạm bẫy hơn… Điều này cũng có thể tác dụng trên thân nhân loại, dã thú và quái vật, khiến cho ta có thể càng hữu hiệu hoàn thành săn giết…”
“Biến hóa thứ tư là trong đầu nhiều thêm một chút tri thức về một phần thực vật, động vật hoang dại, như vậy có thể giúp ta sinh tồn ở dã ngoại rất tốt, sau khi bị thương có thể nhanh chóng tìm được thuốc cầm máu đạt tiêu chuẩn, khi cần thiết càng dễ dàng chế tạo ra thuốc độc bôi lên trên vũ khí…”
Bước đầu xác nhận đến đây, Lumian không nhịn được sinh ra một chút cảm giác vớ vẩn:
“Ta lại có khả năng đánh gục con quái vật có súng săn kia?”
“Ta của hiện giờ còn mạnh hơn ta trước kia rất nhiều cực kỳ nhiều, nhưng mà nó không hề yếu hơn ta hiện giờ bao nhiêu…”
Nghiêm túc hồi tưởng lại một phen, hắn tổng kết ra hai điểm quan trọng
“Năng lực quan trọng, tư duy cũng quan trọng!”
“Lợi dụng tốt hoàn cảnh có thể có hiệu quả tăng cường thực lực của bản thân lên!”
Ngẫm nghĩ, Lumian lại bổ sung thêm một câu trong lòng:
“Còn có, bất cứ lúc nào đều không thể khinh thường sơ ý, mất đi nhẫn nại…”
Hắn đi đến bên cửa sổ, lại một lần nữa nhìn về phía đống đổ nát của cảnh trong mơ.
Cảm giác áp bách, cảm giác sợ hãi, cảm giác nguy hiểm khó có thể diễn tả được bằng lời lập tức xông lên trong lòng hắn, đây là cảm giác trước kia chưa bao giờ xuất hiện hoặc không hề mãnh liệt đến như vậy.
“Chậc, biến hóa thứ năm là trực giác nào đó tăng lên…” Lumian nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn đi vào phòng vệ sinh dùng nước trong tắm sạch thân thể, thay một bộ quần áo khác, mang theo chỗ tiền của này, một lần nữa nằm trên giường.
Hắn muốn nhanh chóng trở lại trong hiện thực, nhìn xem năng lực thợ săn đạt được có mang được ra ngoài không, nếu như có, có phải xuất hiện suy giảm gì không.
…
Thôn Cordu lúc nửa đêm vô cùng yên tĩnh, tầng mây trên trời cao che khuất vầng trăng màu đỏ và chòm sao, khiến cho bóng tối sâu thẳm trở thành người thống trị của khu vực này.
Lumian nhìn xem cảnh đêm như vậy, tâm tình cực kỳ thoải mái.
Trong hiện thực, hắn cũng trở thành người phi phàm, so sánh với cảnh trong mơ, năng lực không hề yếu hơn chút nào!
Dưới trực giác dẫn đường, Lumian cởi nút áo, nhìn xuống trước ngực.
Ký hiệu màu đen giống như xiềng xích bụi gai kia đang chậm rãi biến nhạt.
“Nó cũng đã xuất hiện ở trong hiện thực…” Lumian không hiểu sao hơi bất an.
Ký hiệu màu xanh đen vốn nên đè ở trên xiềng xích bụi gai kia giống như còn chỉ tồn tại ở trong giấc mơ.
Đột nhiên, như có linh cảm, Lumian ngẩng đầu lên.
Trên cây du cách đó không xa, con cú mèo trong truyền thuyết về phù thủy kia đang lẳng lặng nhìn hắn.
Trong đêm tối tròng trắng mắt màu nâu nhạt và con ngươi màu đen của con cú mèo kia giống như lóe lên một chút ánh huỳnh quang, dáng vẻ khi nó nhìn Lumian càng giống như đang nhìn xuống.
Lumian không còn sợ hãi như trong hai lần trước đó, hắn trầm giọng mắng:
“Nhìn cái gì vậy?”
“Có bản lĩnh ngươi nói thử xem!”
Hắn ngược lại không nhất định phải đắc tội con cú mèo ở đối diện kia, mà định lấy phương thức này để kích thích đối phương bày ra mục đích chân thật, bằng không, ban đêm thường xuyên bay tới, cứ nhìn mình như vậy, vẫn thật sự khiến cho người ta cực kỳ khiếp sợ.
Con cú mèo kia vẫn duy trì trầm mặc, kể cả tiếng kêu đều không phát ra.
Cách vài giây, nó lại dang cánh ra, bay vào chỗ sâu trong đêm đen.
“Bệnh tâm thần à!” Lumian mắng đi mắng lại, nhưng trong lòng không dám thả lỏng chút nào.
Hắn vẫn tập trung nhìn ra bên ngoài, nghiêm túc phân biệt tất cả bóng đen ở trong bóng đêm.
Hắn nhớ rất rõ ràng, lần trước sau khi con cú mèo tới, mình thấy được bóng dáng của Naroka, đến sau khi trời sáng đã nghe được tin tức Naroka qua đời.
Lần này không biết có phải sẽ xuất hiện chuyện tương tự như vậy hay không… Lumian cẩn thận quan sát, nhưng chưa phát hiện ra bất cứ khác thường nào.
Lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra, kéo rèm cửa sổ lại, nằm lên giường ngủ.
Trong bóng đêm sâu thẳm, Lumian trợn tròn mắt, suy nghĩ kế hoạch tiếp theo:
“Cũng không biết con cú mèo này rốt cuộc định làm cái gì… Biểu hiện của nó quỷ dị, thần bí như vậy, chắc không phải thứ tốt lành gì…”
“Mặc kệ nó, dù sao với tình huống ở trong thôn, ta cũng phải nhanh chóng kéo Aurora rời đi, sau đó, ta không tin nó còn có thể đi theo đến Trier!”
“Nếu như đến ngày mai còn không nhận được điện trả lời, buổi sáng ngày kia nhất định phải thoát khỏi Cordu…”