Hắn lập tức đội mũ lưỡi trai màu xanh đậm kia, xoay người lại, đi ra cửa.
Sau lưng hắn, từng ngọn lửa màu đỏ đậm không tiếng động bùng lên, sáng ngời chói mắt, giây lát sau biến mất.
…
Đại lộ khu chợ, ở bên ngoài kiến trúc bốn tầng màu vàng đất chỗ văn phòng nghị viên quốc hội kia.
Lumian lại một lần nữa ngồi xuống trong đám kẻ lang thang ở đầu ngõ đối diện, nhìn chăm chú vào người đến người đi trong kiến trúc mục tiêu.
Bởi vì nhà máy hóa chất Goldwire xảy ra nổ mạnh, bị chết không ít công nhân, người bị thương càng nhiều, toàn bộ phóng viên tin tức của Trier đều lao sang đó, vì thế văn phòng của Hugues Artois vẫn lóe lên tia sáng của đèn đường khí đốt, bận rộn tiếp đãi những vị khách có mục đích khác nhau.
Nghị viên chưa về nhà, những nhân viên phụ thuộc vào hắn tự nhiên phải ở lại trong kiến trúc màu vàng đất kia, hình như mỗi một căn phòng ở nơi đó đều có ánh đèn lộ ra.
Lumian dựa lưng vào vách tường bên đường, vừa quan sát các vị khách của văn phòng nghị viên, vừa ngẫm nghĩ về sách lược bản thân có thể áp dụng.
Hắn muốn thắp lên một ngọn lửa!
Hắn muốn thiêu hủy tên khốn mang đến bệnh tật kia!
Hắn biết rõ như vậy sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng, hắn biết rõ bản thân trở thành kẻ phóng hỏa vẫn chưa thể dựa vào sức mạnh của một mình để chống lại đám người tín đồ Tà Thần đang vây quanh Hugues Artois.
Hắn chỉ muốn làm chút gì đó, hắn chỉ cảm thấy biển lửa lại nguy hiểm mãnh liệt nữa thì cũng bắt đầu từ một đốm lửa.
Trong lòng Lumian có lửa, không có nghĩa rằng trong đầu hắn sẽ mất đi bình tĩnh, trực tiếp làm xong ngụy trang, tiến vào văn phòng nghị viên quốc hội, tìm kẻ phun đờm mọi chỗ, thiêu chết đối phương tại chỗ.
Thật ra phương án này chưa tính là quá mức không hợp với lẽ thường, nhưng dưới tiền đề thiếu thốn đầy đủ tin tức, mạo hiểm rất có khả năng biến thành tự sát.
Đầu tiên, hắn không rõ ràng bên trong phòng làm việc của nghị viên của bao nhiêu tín đồ Tà Thần, thực lực như thế nào;
Thứ hai, hắn không rõ cục thứ tám hoặc hai đại giáo hội cung cấp bao nhiêu người bảo vệ cho Hugues Artois, có được năng lực như thế nào;
Thêm nữa, hắn còn không nắm rõ vị trí cụ thể và tình huống cơ bản của mục tiêu, cho dù thành công lẻn vào trong văn phòng nghị viên quốc hội, cũng chưa chắc có thể tìm được đối phương.
Cuối cùng, hắn còn chưa suy nghĩ cẩn thận xem nên lẻn vào như thế nào, lại thuận lợi rút lui khỏi ra sao.
Đương nhiên, Lumian không hề phủ nhận cục diện hỗn loạn do nhà máy hóa chất Goldwire nổ mạnh mang đến vô cùng có lợi cho việc mình lẻn vào đó.
Tính toán tạm thời của hắn là làm thợ săn nhẫn nại, chờ mục tiêu đi ra, lặng yên theo dõi đối phương, bước đầu xác nhận tình huống của đối phương, sau đó lại tìm cơ hội xuống tay.
Nhìn xem từ địa vị của đối phương ở trong đoàn đội tranh cử của Hugues Artois, trình tự danh sách của hắn sẽ không quá cao, tất nhiên sẽ không có được thần tính, cho dù là danh sách trung, tối đa chỉ là danh sách 7.
Nếu như Lumian không đoán sai, mục tiêu đạt đến danh sách 6 thậm chí danh sách 5, hắn cũng sẽ không hề quá mức sợ hãi, hắn tin tưởng K tiên sinh chắc chắn cảm thấy có hứng thú với việc săn giết tín đồ Tà Thần!
Phù… Lumian thong thả thở hắt ra, tiếp tục nhìn vào kiến trúc bốn tầng màu vàng đất đang đèn đuốc sáng trưng ở phía xa kia, thu thập tin tức có ích cho hành động tiếp sau đó.
Theo thời gian trôi đi, người nhặt rác có tuổi tác gần năm mươi vác theo túi vải sợi đay đi đến, lục tìm trong đống rác ở bên cạnh tòa nhà.
Điều này khiến cho Lumian đột nhiên hơi cảm thán, lửa giận thiêu đốt trong lòng càng mãnh liệt hơn.
Ở Trier, không phải cứ ai muốn nhặt mót là có thể đi nhặt mót, mỗi một người nhặt rác đều có chủ thuê, bọn họ được chia ra làm hai loại là toàn thời gian và bán thời gian, có khu vực nhặt rác cố định, không thể vi phạm, bằng không sẽ bùng nổ các loại tình huống như xung đột, bị vây đánh, do đó, vợ chồng Ruhr và Michelle mới cầu nguyện mỗi ngày Hugues Artois đều tổ chức tiệc tối một lần, chứ không phải trên đường phố mình đi mỗi ngày đều có tiệc tối, những nơi này không thuộc về bọn họ, bị người nhặt rác khác chiếm cứ lấy.
Điểm khác nhau giữa toàn thời gian và bán thời gian ở chỗ, người nhặt rác toàn thời gian lĩnh tiền lương từ chỗ chủ thuê, rác nhặt được đều thuộc quyền sở hữu của chủ thuê, đương nhiên, nếu như nhặt được vật phẩm thật đáng giá hoặc là thứ thuận tay là có thể tiêu hao, những người nhặt rác thường sẽ nhìn xem tình huống để quyết định nộp lên hay lưu lại cho mình, còn người nhặt rác bán thời gian thì là kiểu như vợ chồng Ruhr và Michelle, bọn họ không có tiền lương cố định, tìm kiếm rác vào sáng sớm và chiều tối, đưa toàn bộ các thứ thu hoạch vào tay đến nơi xử lý rác được chỉ định, mà thường những nơi đó do chủ thuê của bọn họ mở ra.