“Ta còn có thể nói cho ngươi biết một chuyện, vụ nổ mạnh nhà máy hóa chất Goldwire nguồn gốc bi kịch của mẹ ngươi có lẽ không phải là một chuyện ngoài ý muốn.”
Jenna theo bản năng xoay người, nhìn Lumian và Franck.
Lumian dời mắt lên trên thi thể của Élodie:
“Có lẽ đó là một vụ mưu sát, một phen hiến tế cho Tà Thần.”
“Nghị viên Hugues Artois của chúng ta được người tôn kính, hắn được tín đồ Tà Thần lớn mạnh đánh giá là người có đầy đủ giác ngộ, mỗi người ở bên cạnh hắn đều là tín đồ của Tà Thần, trong đó bao gồm cả trợ lý thư ký Tybalt Jacques kẻ chế tạo ra bệnh tật giết chết người vô tội.”
“Buổi sáng ngày hôm qua, Bono Goldwire đến văn phòng nghị viên, tới chạng vạng, nhà máy hóa chất của hắn đã nổ tung.”
“Khi ta hóa trang thành Bono Goldwire đến gặp Tybalt Jacques, hắn nói mấy lời như một tổ chức sau khi yếu dần nhất định xảy ra vấn đề, điều này khiến cho ta càng thêm tin tưởng, vụ nổ mạnh ở nhà máy hóa chất là chuyện bọn họ chờ mong nhìn thấy, thậm chí là người trực tiếp tạo ra, vì một mục đích nào đó chúng ta còn không rõ ràng.”
“Ngươi phẫn nộ sao? Ngươi căm hận sao? Ngươi cam tâm sao?”
“Ngươi muốn ngồi ở đây nhìn xem những hung thủ giết chết mẹ ngươi, phá tan hạnh phúc của ngươi uống rượu sâm banh, mở tiệc tùng, mang đến tan tành cho càng nhiều gia đình hơn sao?”
Vẻ mặt của Jenna mơ hồ hơi vặn vẹo, trong lòng giống như đang xuất hiện giãy dụa kịch liệt.
Cuối cùng, nàng nâng hai tay lên, che mặt, khóc gào lên:
“Nhưng mẹ ta, nhưng mẹ ta đã không còn sống nữa…”
Franck ngồi xổm trước mặt nàng, ôm lấy nàng, vừa mặc cho nàng khóc gào, vừa khuyên nhủ:
“Chuyện mẹ ngươi muốn nhìn thấy nhất là ngươi và anh trai của ngươi không còn phiền não vì nợ nần nữa, có được một cuộc sống hoàn toàn mới, muốn nhìn thấy các ngươi một người trở thành diễn viên kịch xuất sắc, một người thoát khỏi hạn chế của công nhân bình thường, nắm giữ kỹ thuật nhất định, muốn nhìn thấy các ngươi sống tốt đẹp, các ngươi nhẫn tâm để cho nàng thất vọng sao?”
Jenna khóc nức nở hỏi:
“Không phải nói đêm đen chắc chắn sẽ đi qua, ánh sáng cuối cùng sẽ đến sao? Vì sao, vì sao luôn luôn là bóng tối như vậy, vì sao, vì sao không nhìn thấy một chút tia sáng…”
“Ánh sáng sẽ đến, sẽ đến.” Franck vỗ lên lưng Jenna không ngừng: “Việc hiện giờ ngươi cần làm nhất là cẩn thận an táng cho mẹ ngươi, sau đó cân nhắc làm chút gì cho nàng.”
“Ừm.” Jenna khóc đồng ý.
Khóc mãi đến mỏi mệt, cảm xúc của nàng cuối cùng ổn định một chút.
Vào lúc này, giáo sĩ của giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng đến để làm an ủi người lâm chung đã đến.
Hắn mặc trường bào màu trắng có viền chỉ vàng, cùng với Julien đi vào trong phòng, đứng ở bên cạnh thi thể của Élodie.
Một tay hắn cầm thánh điển, niệm lời khấn, một tay cầm lấy bình nước thánh, đặt lơ lửng ở giữa không trung.
Đến cuối cùng, một chút tia nắng mặt trời kèm theo nước thánh vẩy ra tự dưng nảy sinh, rơi lên trên người Élodie
“Ca ngợi Thái Dương, nguyện cho người chị em này ngủ yên, tiến vào quốc gia của thần.” Giáo sĩ kia dang hai tay ra.
“Ca ngợi Thái Dương!” Jenna và Julien cầu nguyện theo.
Lumian xem lễ cúi đầu, không tiếng động khẽ cười nhạo.
Franck là tín đồ của Thần của Hơi Nước và Máy Móc cũng chưa hề ca ngợi Thái Dương.
Giáo sĩ hoàn thành tinh lọc, rời khỏi phòng an ủi người lâm chung, nhân viên quản lý phụ trách phòng chứa xác của bệnh viện Thánh cung đi vào, hỏi Julien và Jenna:
“Người chị em này trực tiếp an táng hay hỏa táng? Là đưa xuống huyệt mộ dưới lòng đất hay là mấy nơi như nghĩa địa công cộng người vô tội, nghĩa địa công cộng linh mục?”
Julien và Jenna liếc nhìn nhau nói:
“Hỏa táng, tự bọn ta đưa xuống huyệt mộ dưới lòng đất.”
Ba của bọn họ cũng được an táng ở nơi đó.
Người quản lý phòng chứa xác ghi chú lại rồi nói:
“Tối hôm qua chết rất nhiều người, lò hỏa táng phải đợi đến tuần sau mới có chỗ, người chị em này tạm thời lưu lại trong phòng chứa xác chứ?”
“Đúng.” Giọng Jenna hơi khàn khàn.
Sau đó, bốn người bọn họ nhìn xem khuôn mặt của Élodie bị vải trắng kéo lên che khuất, đẩy khỏi phòng an ủi người lâm chung.
Bọn họ đi theo chiếc giường bệnh có lắp bánh xe kim loại kia, vào trong xe thang bằng động lực hơi nước, đi xuống dưới lòng đất, đã đến bên ngoài phòng chứa xác.
Nửa trên của cánh cửa phòng chứa xác hiện lên màu xám bạc, bên trong tối tăm lại rét lạnh, ở chỗ tiếp giáp tạo ra sương mù màu trắng.
Jenna ngẩn ngơ nhìn theo thi thể của mẹ Élodie bị đẩy qua cửa chính, đẩy vào trong căn phòng lạnh như băng sáng lên đèn đường khí đốt tràn đầy các tủ kim loại dài, nhìn nửa trên cánh cửa màu xám bạc chậm rãi khép lại.
Nàng theo bản năng đuổi lên trước vài bước, lại dừng ở cửa.
Trong im hơi lặng tiếng, cánh cửa kia đóng lại.
Cuối cùng nàng không còn được nhìn thấy mẹ mình nữa.
…