Bono Goldwire kinh hãi trong lòng, định há miệng ra, lớn tiếng kêu cứu.
Nhưng trước đó, một con quạ lửa nửa hư ảo đã ngưng tụ ra ở sau lưng vị khách đến thăm tùy tiện tới cửa, vèo bay ra, vừa vặn đánh lên trên hàm răng của Bono Goldwire.
Bụp một tiếng vang nhỏ, miệng Bono Goldwire biến thành cháy đen, hai cái răng rơi xuống, đau đến vẻ mặt của hắn thay đổi hoàn toàn, còn tiếng kêu thảm thiết bị chặn về.
Vào lúc này, hắn và vợ của hắn đều bị một con dao găm sắc bén chĩa vào lưng.
Franck và Jenna đã bước từ đằng sau cửa ra, thuận tay đóng cửa phòng ngủ lại, chia ra khống chế mục tiêu.
Các nàng một người mặc trường bào màu đen có kèm mũ trùm đầu và áo giáp da, khuôn mặt giấu trong bóng tối, một người mặc áo sơ mi sợi đay kiểu nam phối với áo jacket màu nâu, quần dài màu nâu đậm và đôi giày da không dây cột, đeo mặt nạ bằng kim loại màu bạc trắng che khuất nửa bên khuôn mặt cũng để lộ ra ánh mắt.
Tay kia của Franck đỡ lấy Bono Goldwire, miễn cho hắn vì đau đớn nên ngã xuống đất lăn lộn.
Lumian duy trì dáng ngồi không thay đổi, khẽ cười nói:
“Ngài Goldwire, mới vừa rồi chỉ là một cảnh cáo, bằng không khoang miệng của ngươi đã hoàn toàn bị nổ tan, chứ không chỉ rớt xuống hai cái răng, bị thương nhẹ.”
Vợ Bono Goldwire cuối cùng phục hồi tinh thần lại, hoảng sợ hỏi:
“Ngươi là ai? Các ngươi định làm gì?”
“Ta là ai?” Lumian bật cười một tiếng: “Các ngươi có thể coi ta là ba của các ngươi.”
Nói xong, hắn liếc nhìn Franck.
Franck lập tức lấy thuốc nói thật trước khi hành động Lumian đã đưa cho nàng, rót cho Bono Goldwire một ít.
Lumian vừa chờ đợi hiệu quả của thuốc phát huy, vừa cười nói:
“Ngài Goldwire, ta thật sự không nghĩ đến có thể thoải mái nhìn thấy ngươi, trao đổi với ngươi ở khoảng cách gần như vậy, ngươi khiến cho ta hơi thất vọng.”
Lại còn chưa từng nhận được ban ơn!
Sau khi Bono Goldwire bị ép uống hết thuốc nói thật, vẻ mặt chua xót hỏi:
“Các ngươi muốn làm gì? Trong két sắt của ta có rất nhiều tiền, đều có thể cho các ngươi!”
Nghe thấy câu này, Jenna chỉ cảm thấy một ngọn lửa giận dấy lên từ chỗ ngực, nhảy lên trên đỉnh đầu mình.
Nàng nâng mạnh chân trái lên, đạp một phát vào bên cạnh cẳng chân của Bono Goldwire.
Nếu như không phải vị trí của đôi bên không đúng, nàng càng muốn công kích vào giữa hai chân thằng khốn này!
Đù má nhà mày, mang theo tiền của ngươi đi xuống dưới mộ đi!
Thân thể Bono Goldwire lệch sang bên, chỉ cảm thấy xương cốt như có chỗ bị nứt ra.
Tiếng kêu thảm thiết theo bản năng của hắn bị băng sương đột nhiên ngưng tụ chặn ở trong miệng.
Lumian khen ngợi gật đầu với Jenna, chờ Bono Goldwire bình ổn một chút mới nói:
“Ta muốn biết rõ vì sao ngươi muốn kích nổ nhà máy hóa chất của chính ngươi.”
Bono Goldwire thay đổi vẻ mặt, thốt lên:
“Sao ngươi biết?”
Lời còn chưa dứt, hắn đã chỉ mong giơ tay phải lên cho mình một cái tát.
Đối mặt với vấn đề này, không phải nên phủ nhận trước sao? Vì sao trong lòng nghĩ gì thì thốt ra cái đó chứ?
“A, rất thẳng thắn đấy, ta chỉ lừa gạt ngươi một chút thôi, ngươi lại trực tiếp thừa nhận.” Lumian dùng giọng điệu gần như khiến Bono Goldwire tụ máu trong não nói ra.
Jenna lại có cảm giác linh hồn rời khỏi thân thể của mình.
Tuy rằng trải qua phân tích của Lumian, nàng đã có chuẩn bị tâm lý nhất định, nhưng khi nghe thấy đáp án, nàng vẫn không thể tin được.
Sao có thể có người xấu như thế chứ?
Hành động kia đã hủy diệt đến mấy trăm gia đình!
Sau khi lấy lại tinh thần, Jenna cắn chặt răng.
Nàng sợ bản thân vừa hơi lơi lỏng, toàn thân sẽ bị lửa giận thiêu đốt lên, trực tiếp cho Bono Goldwire một đao.
Không, là mấy trăm đao!
Vợ của Goldwire cũng dùng ánh mắt kinh ngạc sợ hãi nhìn chồng mình.
Nàng vốn cho rằng vụ nổ mạnh nhà máy hóa chất chỉ đơn thuần là sự cố.
Lumian dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Bono Goldwire hỏi:
“Tại sao ngươi lại muốn làm như vậy? Có liên quan gì đến một vị nào đó ở văn phòng nghị viên của Hugues Artois?”
Nghe đến vấn đề đằng sau, Bono Goldwire cuối cùng không khống chế nổi vẻ mặt của bản thân nữa, lộ ra vẻ khiếp sợ trộn lẫn sợ hãi.
Sau khi uống hết chất lỏng cổ quái kia, thừa nhận vụ nhà máy hóa chất nổ mạnh là do bản thân bố trí người làm ra, thật ra phòng tuyến tâm lý của hắn đã sụp đổ, lúc này càng tràn ngập ý niệm kéo người xuống nước, chia sẻ tội nghiệt giúp bản thân:
“Là Rhône và Tybalt! Bọn họ là thư ký và trợ lý thư ký của nghị viên Hugues Artois.”
“Bọn họ luôn luôn ám chỉ ta, nhà máy hóa chất đã thiếu tu sửa lâu năm, bất cứ lúc nào đều có khả năng nổ mạnh, không bằng nghĩ cách để nhận được khoản tiền bồi thường bảo hiểm đã mua khi trước, đến lúc đó, nghị viên Hugues Artois còn có thể lấy cớ xây dựng nhà máy, phát triển kinh tế, bảo vệ chủ nhà máy, tranh thủ cho ta khoản tài chính xây dựng lại và khoản bồi thường đặc biệt.”