Sắc mặt Bono Goldwire xám như tro tàn, giống như mất đi tất cả hơi sức tê liệt ngồi ở trên ghế bành.
Valentine đi đến ngưỡng cửa hai bước, liếc nhìn hành lang bên ngoài, hạ thấp giọng nói:
“Phó tế, sau khi đưa thằng khốn khinh nhờn tín ngưỡng phản bội lương tri này đến tổng cục cảnh sát, chúng ta sẽ chính thức vây bắt thư ký Rhône của Hugues Artois chứ?”
Angoulême thong thả thở dài, lắc đầu:
“Còn không được.”
“Ngươi không phát hiện ra sao? Rhône và Tybalt đã chết vô cùng cẩn thận, cho đến bây giờ bọn họ đều chưa bao giờ rõ ràng nói ra kêu Bono Goldwire kích nổ nhà máy hóa chất của hắn, bọn họ chỉ luôn ám chỉ, khi tuyên truyền chính sách của nghị viên, khi giảng về triết học của bi thương lụn bại, bọn họ hoàn toàn có thể dùng Bôn Goldwire bị ích lợi che mờ tâm trí, hiểu lầm lời nói của bọn họ để biện giải.”
“Vả lại thời gian đã trôi qua gần hai ngày, rất khó phát hiện ra dấu vết Bono Goldwire đã từng bị sức mạnh siêu tự nhiên ảnh hưởng.”
“Nói một cách đơn giản, là chúng ta vẫn không có chứng cứ đủ mạnh để vây bắt thư ký Rhône kia, dùng năng lực phi phàm để thẩm vấn hắn, vẫn chỉ có thể mời đến và dò hỏi bình thường.”
Valentine nghe xong phẫn nộ, nhưng không có cách nào.
Hắn 100% xác định thư ký nghị viên kia có vấn đề, nhưng lại vướng mắc quy tắc, không thể dùng thủ đoạn thần bí học để đối phó với hắn.
Hòa hoãn vài giây, sau đó hắn nhìn Bono Goldwire giống như một bãi thịt nhão nằm trên ghế bành, trầm giọng nói:
“Ta sẽ đề nghị đưa hắn lên trên giàn hỏa thiêu!”
Angoulême gật đầu, nói với Valentine và con lai Imré:
“Đi thôi, mang thằng cha nên dùng mười loại phương pháp để giết chết này về khu chợ.”
Valentine hơi sửng sốt nói:
“Phó tế, không lần theo dấu vết ba người phi phàm mới vừa rồi đã xâm nhập nơi đây sao?”
Angoulême bật cười một tiếng:
“Vì sao phải lần theo dấu vết?”
Valentine dùng ánh mắt nghi ngờ biểu đạt lên khó hiểu của bản thân.
Imré đã sớm quen với phong cách làm việc của phó tế nhà mình nhỏ giọng nói:
“Ba người phi phàm kia lẻn vào nơi đây, lại không cướp bóc của cải, không gây tổn thương cho người khác, chỉ hỏi chuyện về nhà máy hóa chất nổ mạnh và đến thăm văn phòng nghị viên, rất hiển nhiên, người bọn họ chân chính cảm thấy có hứng thú là thư ký Rhône kia, là nghị viên Hugues Artois kia.”
“Ta đều hoài nghi có phải bọn họ là người của hội Cực Quang, một người trong số đó chính là người đã giết chết trợ lý thư ký Tybalt kia hay không.”
Angoulême cười nhẹ bổ sung thêm:
“Nếu như chúng ta bị vướng mắc khế ước vướng mắc quy tắc, không thể nhằm vào văn phòng nghị viên tiến hành điều tra sâu hơn, vậy vì sao không thể để cho người phi phàm hoang dại cũng có hứng thú đến thử một chút, dùng bạo lực nặn dịch mủ ở miệng vết thương ra, để lộ dưới ánh mặt trời chứ?”
“Như vậy không có vấn đề chứ?” Valentine bật thốt lên.
Angoulême buồn cười đáp lại:
“Đương nhiên không có vấn đề, muốn đối phó với những kẻ giảo hoạt giỏi trên việc lợi dụng quy tắc, vậy phải càng giảo hoạt hơn, càng biết lợi dụng lỗ hổng của quy tắc hơn bọn họ, khi cần thiết, chúng ta thậm chí còn có thể hợp tác với tổ chức bí mật nào đó, và liên thủ với người phi phàm hoang dại.”
“Loại khế ước ký kết với các nghị viên quốc hội, quan lớn chính phủ kia chính là cấm chúng ta làm một ít chuyện, nhưng không nói chúng ta không thể có ác ý với bọn họ, không thể phát triển người cung cấp thông tin trong người phi phàm hoang dại, mà người phi phàm hoang dại thì không chịu hạn chế của khế ước kia.”
“Giống vậy, loại khế ước kia chủ yếu là hạn chế, không hề có tính ép buộc chúng ta phải đi làm chuyện nào đó, đôi khi, chúng ta có thể không kích động đến khế ước, dùng nhận lấy xử phạt bình thường làm cái giá, ngồi xem một vài chuyện xảy ra.”
“Valentine, cho dù đang ở dưới ánh mặt trời, cũng vẫn có rất nhiều cái bóng, ví dụ như cái bóng của mỗi người, ngươi phải học chung sống với chúng nó, khi thì quét sạch chúng nó, khi lại lợi dụng chúng nó, ca ngợi Thái Dương!”
Valentine nhớ tới hợp tác với Lumian khi ở thôn Cordu, miễn cưỡng tiếp nhận cách giải thích của phó tế, hắn dang hai tay ra, để đáp lại:
“Ca ngợi Thái Dương!”
Angoulême lại bổ sung thêm một câu:
“Những lời này không phải do ta sáng tạo ra, kể từ khi Russell Đại Đế ngã xuống cho đến bây giờ, hai đại giáo hội và nghị viện, chính phủ, quân đội, cục thứ tám vẫn đang đánh cờ, tất cả mọi người tích lũy được không ít kinh nghiệm trên đấu tranh không lên được mặt bàn.”
“Bằng không, ngươi cho rằng vì sao ta lại sẽ ngầm đồng ý để cho người phi phàm hoang dại ở trong những băng đảng xã hội đen khu chợ này tồn tại chứ? Chỉ dựa vào cam đoan và giải thích của những cảnh ty sao? Không, là ta cảm thấy đến một lúc nào đó có lẽ bọn họ có thể phát huy ra công dụng.”