Sắc mặt tên ác ôn này thay đổi, trực tiếp xoay người, chạy như điên.
Này này này… Lumian hơi há hốc mồm nhìn thằng cha này biến mất ở đầu đường cách đó không xa.
“Chạy thật nhanh…”
“Quá nhanh nhạy…”
Lumian không tiếng động cảm khái hai câu.
Tuy rằng trước khi hắn trở thành người phi phàm thì cho rằng mình có thể một chọi một dễ dàng thắng được Ponce Bene, nhưng Ponce Bene thật sự có khả năng cũng nghĩ như vậy, dù sao hai người đều chưa từng chân chính đánh nhau, hai bên đều tràn ngập tin tưởng, ai ngờ hôm nay Ponce Bene vừa nhìn thấy mình đã lựa chọn chạy trốn, giống như gặp mãnh thú.
Hắn không có khả năng biết được tối hôm qua ta đã vụng trộm trở thành người phi phàm… chẳng lẽ bởi vì tên này quá mức ngu xuẩn, không có đầu óc, ngược lại có được trực giác giống như dã thú, có thể ngửi được mùi nguy hiểm? Lumian thầm chửi bới Ponce Bene ở dưới đáy lòng.
Hắn không thử đuổi theo, bởi vì vừa bắt chuyện xong, hắn đã hối hận:
Trong thôn tràn ngập khác thường, tình thế hơi nguy hiểm, trước khi chính thức rời đi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện!
Nếu như thật sự bởi vì đánh Ponce Bene, khiến cho nhóm người linh mục giáo xứ phát động kế hoạch trước, ảnh hưởng đến việc bỏ đi của mình và Aurora, Lumian khóc đều không khóc được.
Hơn nữa nhóm người linh mục giáo xứ kia thần bí, nói không chừng Ponce Bene cũng có chỗ nào đó quái dị, Lumian cảm thấy nếu như mình thật sự đại chiến một trận với hắn, thật sự có khả năng bại lộ thân phận người phi phàm, vậy về sau sẽ phiền toái.
“Thoáng cái trở thành người phi phàm, hơi đắc ý quá bừa bãi, không thể khống chế tốt bản thân…” Lumian khắc sâu tự kiểm điểm bản thân, sau đó đi vào bên trong quán rượu lâu năm.
Hắn vốn định đi thẳng lên trên tầng hai, nhưng lại thấy cô gái kia đang ngồi ở trong góc.
Hôm nay nàng mặc váy dài xám trân châu, phối với mũ mềm kiểu nữ màu sáng ở trên đỉnh đầu, trước mặt không bày đồ ăn sáng.
“Đã ăn sáng rồi?” Lumian đi tới, ngồi ở đối diện.
“Còn chưa có.” Cô gái kia thuận miệng trả lời: “Hôm nay có hẹn người ăn cùng, còn đang chờ nàng.”
Nàng? Không phải ta hả… Lumian nhìn quanh một vòng, trừ bỏ ông chủ quán rượu ra, không nhìn thấy bóng dáng nào khác.
Hắn một lần nữa nhìn cô gái, thành khẩn nói:
“Ta đã trở thành thợ săn.”
Ngươi nên thực hiện lời hứa, giảng giải cho ta nghe càng nhiều thông tin hơn.
Cô gái kia không hề ngoài ý muốn, khẽ cười nói:
“Trạng thái cũng không tệ.”
Nàng khựng lại một chút, giọng nói hơi mơ hồ:
“Trước mắt ngươi cần nắm giữ là hai định luật, một phương pháp.”
Sao lại giống như học vật lý vậy… Lumian không dám nói chuyện.
Cô gái kia tiếp tục nói:
“Đối với phần lớn người phi phàm, những tri thức này đều trân quý lạ thường, đáng để cho bọn họ bày ra tất cả để đổi lấy, nhưng còn ngươi, nếu như có an bài của vận mệnh, vậy ta nói miễn phí cho ngươi biết.”
Miễn phí mới là đắt nhất, ta sẽ lại phải trả giá rất nhiều ở nơi nào đó? Lumian không hiểu sao hơi nặng trĩu.
Sau khi trở thành thợ săn, trực giác và năng lực quan sát của hắn hiển nhiên tăng mạnh, giờ phút này cảm nhận rõ ràng cảm xúc đặc thù khó diễn tả được bằng lời ở trong mắt cô gái kia, nó càng nồng đậm hơn trước kia, nhưng hắn vẫn không nhận ra được rốt cuộc là cảm xúc gì.
Cô gái kia thoáng ngồi thẳng người lên:
“Tất cả ngọn nguồn của sức mạnh siêu phàm đều có thể ngược dòng về tạo vật chủ ban đầu kia, ngươi là tín đồ của Mặt Trời Vĩnh Hằng, có lẽ thật hiểu rõ ánh mắt của vị kia biến thành vầng mặt trời.”
“Đúng thế.” Lumian đã từng nghe linh mục giáo xứ giảng đạo.
“Đây thật ra là một loại miêu tả tượng trưng trên ý nghĩa.” Cô gái kia giải thích đơn giản: “Nói tóm lại, ban đầu khi tạo vật chủ kia sáng tạo ra thế giới này, đã sáng tạo không ít Thần linh, cuối cùng lại tự mình vỡ vụn, phân chia ra thành đặc tính phi phàm với con đường khác nhau.”
“Cho nên mới gọi là con đường của Thần?” Lumian bừng tỉnh hiểu ra.
Cô gái kia nhẹ nhàng gật đầu:
“Đúng, danh sách 0 của mỗi một con đường đều tương đương với Chân Thần, ví dụ như danh sách 0 của con đường kẻ ca tụng gọi là Thái Dương, cũng chính là Mặt Trời Vĩnh Hằng các ngươi tín ngưỡng.”
Mỗi một người phi phàm đi đến cuối cùng đều có thể trở thành Thần? Lumian vô cùng khiếp sợ.
Cùng lúc đó, hắn sinh ra loại tình cảm vui sướng lại không khỏi sợ hãi.
Nếu như hắn là tín đồ thành kính của Mặt Trời Vĩnh Hằng, lúc này đã đang chỉ trích cô gái kia khinh nhờn Thần linh, nhưng thật đáng tiếc, hắn không phải, hắn thuộc về dạng đi a dua mọi người thì thì tin, không tin cũng chẳng có vấn đề gì.
Hắn thậm chí hỏi tới:
“Danh sách 0 của con đường thợ săn gọi là gì, con đường của kẻ nhìn trộm thì sao?”
“Không phải ta đã nói cho ngươi sao? Hồng tế ti, trước mắt vị trí này còn để trống.” Cô gái kia bật cười lắc đầu: “Danh sách 0 của con đường kẻ nhìn trộm gọi là Ẩn giả, hiện giờ bị một Tà Thần chiếm cứ lấy. Hắn gọi là Ẩn Nặc hiền giả, vô cùng thích dạy dỗ tri thức cho người phi phàm cùng con đường, dùng cách nói chuyên nghiệp gọi là tri thức đuổi người, vấn đề của chị gái ngươi có một phần rất lớn đến bởi vì thế.”