Chính là vì dựa vào thai thần có thể cung cấp trợ giúp vào thời khắc mấu chốt, quý cô Nguyệt mới dám đi theo vào trong đây, tham dự vào trận loạn chiến này, bằng không nàng chỉ đồng ý che giấu và ngăn chặn đã bỏ qua người của hội Phúc Lạc trước, tự mình thoát khỏi quảng trường này rồi.
Trong im hơi lặng tiếng, những ảo ảnh phục sinh này nhanh chóng tan rã ở dưới ánh mặt trời mãnh liệt, còn quý cô Nguyệt nắm lấy một cơ hội này thu hồi một phần thế giới bên kia còn chưa bị tàn phá quá mức, hợp hai thành một với nó, mất đi tung tích tại chỗ.
…
Bên trong tòa nhà bốn tầng màu vàng đất ở chỗ nghị viên quốc hội trên đại lộ khu chợ.
Con lai Imré không hề lập tức thẩm vấn thích khách Jenna này, mà kêu hai đặc công của cục thứ bảy tiêu độc và băng bó sơ qua cho Jenna trước, tạm thời không còn chảy máu, tỏ vẻ không thể để cho tội phạm bị thương nặng chết đi để hỏi ra càng nhiều mang mối hơn, còn Valentine, Antoine và các đặc công còn lại thì lần lượt quan sát và tra hỏi những người khác tham gia bữa tiệc, bao gồm cả các thành viên đoàn đội của Hugues Artois như Cassandra và Rhône.
Ầm ầm ầm!
Dưới lòng đất lại chấn động lên, người đứng gần bên cửa sổ nhìn thấy phố loạn, phố họa mi và phố áo khoác trắng đều tự lộ ra một góc, thỉnh thoảng chớp động lên tia sáng, xung quanh có không ít giáo sĩ mặc áo bào trắng có viền sợi tơ màu vàng cầm các loại máy móc tới gần.
Việc này khiến cho quá trình tra hỏi của nhóm người Imré, Valentine chậm lại, một lúc sau, Angoulême de François mặc áo bành tô có hàng nút áo vàng mang theo đồ vật máy móc hình người màu xám trắng kia, ngoài ra còn có vài đội viên và rất nhiều cảnh sát đi vào sảnh chính tổ chức tiệc.
Nghe xong báo cáo của Imré, hắn liếc nhìn một vòng, nhìn thoáng qua Jenna, sau đó nói với Travis Everett:
“Đưa tất cả người tham gia bữa tiệc đến tổng cục, tách ra thẩm vấn.”
“Thích khách kia cứ để ở đây, bọn ta phụ trách tra hỏi, ừm… thành viên của đoàn đội ngài nghị viên cũng lưu lại, có vài tình huống cần phải làm rõ.”
Everett chưa hề thắc mắc gì, sắp xếp các nhân viên cảnh sát mang mọi người vừa thấp thỏm lo âu lại nhìn xem náo nhiệt rời khỏi kiến trúc màu vàng đất chỗ văn phòng nghị viên quốc hội.
Chờ đến khi sảnh chính trở nên trống trải, Angoulême ra lệnh cho hai đặc công của cục thứ bảy đang đứng bên cạnh Jenna:
“Đưa thích khách đến phòng nghỉ, không thể để cho nàng nghe thấy trao đổi giữa chúng ta, miễn cho nàng mượn nó để che giấu một phần chân tướng.”
Sau khi nhìn theo Jenna bị giải vào trong phòng nghỉ mặt hướng ra đằng sau, Angoulême đi đến trước mặt nhóm người Cassandra và Rhône, trầm giọng nói:
“Vài vị, có một vài tình huống phải làm rõ ràng trước.”
Nói đến đây, trên mặt hắn lộ ra nụ cười:
“Đúng rồi, ngài nghị viên đã chết, dựa theo quy định của luật pháp, hắn lập tức mất đi ghế nghị sĩ tương ứng.”
“Nói cách khác, các ngươi đã không còn là thành viên đoàn đội của ngài nghị viên nữa, không được hưởng thụ miễn trừ cần thiết.”
“Do đó, chúng ta làm công chứng trước rồi tiến hành trao đổi.”
Nghe xong lời Angoulême nói, vẻ mặt của nhóm người Cassandra đồng thời thay đổi.
Trong phòng nghỉ, sau khi ám sát Hugues Artois, tâm tình của Jenna trở nên bình tĩnh nghe thấy ở sảnh trước truyền đến động tĩnh kịch liệt.
Hai đặc công của cục thứ bảy cầm súng trông coi nàng phân ra một người, chạy ra cửa, nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì.
Phát hiện thấy bên cạnh mình chỉ có một nhân viên bảo an, trong lòng Jenna nhảy dựng lên, đột nhiên có suy nghĩ.
Nàng đột ngột thay đổi vẻ mặt, tỏ ra kinh ngạc và sợ hãi nhìn ra sau lưng người canh chừng.
Tuy rằng tên đặc công kia đã trải qua huấn luyện nghiêm túc, nhưng chính bởi vì như thế nên biết được một vài chuyện người bình thường không biết, hôm nay khu vực phố loạn lại xảy ra vụ án khác thường, ngài tiên sinh bị ám sát, hiện giờ ở trong sảnh chính hình như còn phát sinh chiến đấu có dính dáng đến sức mạnh siêu phàm, điều này khiến cho hắn sao có thể không lo lắng đến trong phòng nghỉ sẽ bị ảnh hưởng, không lo lắng sau lưng mình đột nhiên xuất hiện thứ gì đó?
Hắn theo bản năng định xoay người lại, nhưng mới vừa xoay được một nửa thì có cảnh giác.
Nhưng đối với Jenna, như vậy đã đủ.
Hai tay nàng đã sớm đeo còng tay đan nhau lại thành quả đấm, đột nhiên đánh vào chỗ cổ của tên đặc công này, nện đến hắn trực tiếp ngã xuống trên đất, súng lục không còn khống chế được.
Không đợi tên đặc công ở cửa phản ứng lại kịp, hai tay Jenna ấn lên trên cửa sổ, nhảy lên, phá vỡ kính thủy tinh, giống như lông chim rơi xuống trong con hẻm đằng sau kia.
Ngay sau đó, nàng cố nén đau đớn do súng bắn bị thương mang đến, trốn ở trong bóng tối chỗ góc xó, cấp tốc thoát khỏi tòa kiến trúc màu vàng đất kia.
…