Những lời này lấy phương thức giống như cộng hưởng trùng điệp rót vào trong đầu Lumian, khiến cho hắn nghe rõ ràng rành mạch trong thời gian ngắn.
Lumian lập tức ngớ ra, có một cảm giác đi từ đầu hạ vào đông, cũng chậm rãi chìm xuống ở trong hồ băng còn chưa đông lại.
Hắn bật thốt lên:
“Vậy rốt cuộc là cái gì?”
Termiporus chưa hề đáp lại, giống như đã nhận ra cái gì, hiểu rõ cái gì.
Trong giây lát, trong lòng Lumian tràn ngập ra một loại tình cảm mừng rỡ như điên, chỉ cảm thấy tảng đá khổng lồ nặng nề vẫn luôn đè ở trên người mình thoáng cái tiêu tán đi không ít:
“Như vậy có phải có ý nghĩa rằng Aurora thật sự bị sinh vật quái dị hình dáng con thằn lằn kia khống chế không?”
“Do đó, thỉnh thoảng khi nàng tỉnh táo, mới có thể không biết là bản thân có vấn đề gì, cùng ta tìm kiếm giúp đỡ từ bên ngoài?”
“Không, có lẽ khi đó nàng đã nhận ra có gì không đúng, trình tự đọc chính xác của bức thư kia phải là.”
“Bọn ta càng ngày càng kỳ quái, người xung quanh cần phải nhanh chóng nhận được giúp đỡ!”
Vào lúc này, Franck đẩy Lumian:
“Sao lại ngẩn người thế?”
“Nhanh lên, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây, người phi phàm chính phủ và các giáo sĩ đã tiến vào!”
Lumian phục hồi tinh thần lại, mang theo quần áo cháy đen ở trên người, cầm thân cây đến từ chủ thể cây Ám Ảnh chứ không phải do Suzanne chế tạo ra sau đó, đi theo đằng sau Franck, chạy về phía tận cùng đầu bên kia của phố loạn.
Trong quá trình này, hắn đột nhiên suy nghĩ cẩn thận hai chuyện:
“Termiporus là thiên sứ của số mệnh, mới vừa rồi cũng bày ra năng lực thấy rõ các loại vấn đề, không có khả năng không nghĩ đến phương pháp hiến tế của Suzanne Matisse là coi ta thành chủ thể, không giải phong ấn, kèm theo hắn đưa cho Cây Mẹ Dục Vọng, hắn không phải người mới vào thế giới thần bí học giống như ta!”
“Do đó, ngay từ đầu hắn đã không định sẽ chờ đợi đến kết cục phong ấn bị Suzanne Matisse mở ra, sở dĩ hắn nói như vậy, thuần túy là định mượn dùng tình thế để lừa gạt ta, bức bách ta cầu xin hắn giúp đỡ, đáp ứng một điều kiện bất bình đẳng nào đó do hắn nói ra, để sáng tạo cơ hội cho hắn chân chính thoát khốn.”
“Nhưng chuyện hắn không nghĩ đến là ta sẽ lựa chọn lừa gạt Suzanne Matisse, do đó căn cứ vào thông tin do đối phương cung cấp ép hắn tự động cung cấp sự giúp đỡ, không, hắn chắc chắn có nghĩ đến khả năng như vậy, nhưng hắn thử một lần cũng không tổn thất gì cả, lỡ như khi đó ta không sinh ra phương pháp đối phó tạm thời tương ứng thì sao?”
“Đệt, quá âm hiểm! Vừa không cẩn thận sẽ bị hắn lừa gạt!”
“Giống vậy, Suzanne Matisse cũng không phải người thành thật gì.”
“Nếu như nàng đã tìm kiếm gợi ý từ Cây Mẹ Dục Vọng, cũng nghĩ đến trong cơ thể của ta khả năng phong ấn một thiên sứ, vậy vì sao nàng có thể không cân nhắc đến khả năng thiên sứ kia có thể xuyên thấu qua phong ấn để truyền ra một ít sức mạnh chứ? Về sau nàng thật sự đã khẩn cầu được đủ sức mạnh để chống lại ảnh hưởng Termiporus tiết ra ngoài, thậm chí càng mạnh hơn, lúc đó ta nhìn đều không nhìn thấy, khoảng cách vẫn còn rất xa, đã suýt chút nữa bị ô nhiễm.”
“Nếu như không kịp thời thoát khỏi bên trong cây Ám Ảnh, bị ô nhiễm là kết cục chắc chắn.”
“Vì sao ngay từ đầu Suzanne không tìm kiếm sự giúp đỡ chứ/ Là bởi vì loại ô nhiễm kia cũng rất nguy hiểm đối với nàng sao?”
“Ừm, tuy rằng bên trong nghi thức ở thôn Cordu kia có xuất hiện biến cố, nhưng linh mục giáo xứ là kẻ chủ trì của hiến tế, nhận lấy bảo vệ từ sức mạnh số mệnh, không biến thành quái vật như những người khác hoặc là một bộ phận của người khổng lồ ba đầu, thành công chạy thoát ra ngoài… Suzanne cũng định mượn dùng bảo vệ đến từ nghi thức hiến tế để chống lại ô nhiễm sao?”
“Do đó, nàng vẫn luôn kéo dài thời gian, chờ quá trình chuẩn bị của nghi thức hoàn thành!”
“Nàng không nhắm vào ta, khống chế ta ngay từ đầu, bởi vì nàng biết rõ nếu như bức bách quá mức, sẽ khiến cho Termiporus gia nhập vào chiến đấu tương ứng trước thời hạn, như vậy sẽ có rất nhiều ẩn số.”
“Do đó, nàng luôn luôn cố gắng tạo ra cho ta một dấu hiệu giả có thể chống lại có hy vọng chạy thoát, chờ ta chủ động nhắc đến chuyện về thiên sứ, mới dùng đến một đống lời nói giống như giảng giải ra toàn bộ sắp xếp để kéo dài thời gian, ẩn giấu con đường lui chân chính, chờ ta nhận được trợ giúp của Termiporus làm ra lựa chọn sai lầm, bước vào trong cạm bẫy nàng đã giăng sẵn.”
“Tuy rằng nàng không dự đoán được tấn công của quỷ hồn Montsouris, nhưng nếu như không phải bên ngoài xảy ra biến cố, có người lợi dụng khe hở do quỷ hồn Montsouris chế tạo ra, ta vẫn không trốn thoát khỏi bên trong cây Ám Ảnh, còn nàng rõ ràng đã sắp chính thức mở ra nghi thức, nhận được bảo vệ.”