Ngay sau đó, hắn cấp tốc lật xem tài liệu khoáng vật học nói về tầng nham thạch dưới lòng đất Trier kia.
Bởi vì có mục đích rõ ràng, do đó hắn nhanh chóng phát hiện ra đáp án:
“Tầng nham thạch Địa Huyết ở độ sâu khoảng 55m đến 56m dưới lòng đất Trier, độ dày chừng 0,76m… Đây là tầng khoáng vật sâu nhất bọn ta có thể đào đến, xuống thêm chút nữa là khu bảo vệ di tích cổ đại, không cho phép tiến vào…”
Ở bên cạnh đoạn miêu tả kiểu sách giáo khoa kia, bút tích quen thuộc của Flameng ghi thêm vài câu ghi chú:
“Một vài khoáng thạch ở bên trong tầng nham thạch Địa Huyết còn đặc thù hơn, giống như chứa đựng độc tố trạng thái bay hơi, có thể khiến cho người ta cáu kỉnh, cho đến mắc phải căn bệnh tinh thần được gọi là chứng hưng cảm.”
“Có nhân viên nghiên cứu đột nhiên phát điên, chém bị thương đồng nghiệp.”
“Phải đeo dụng cụ bảo hộ tương ứng mới có thể tiếp xúc với tiêu bản khoáng vật cụ thể của tầng nham thạch Địa Huyết.”
Địa Huyết là tầng nham thạch đến gần Trier của kỷ nguyên thứ tư kia? Bản thân còn có chỗ khác thường rõ ràng… Khó trách Termiporus kêu ta chú ý đến… Lumian suy nghĩ trong lòng, cảnh sát Robert thúc giục:
“Ngươi rốt cuộc có muốn hay không? Quyết định nhanh lên!”
“Muốn.” Lumian đứng lên.
Tuy rằng thứ hắn muốn chính là tiêu bản khoáng vật của tầng nham thạch Địa Huyết này với tài liệu giảng dạy khoáng vật học về tầng nham thạch dưới lòng đất Trier, nhưng vì không để cho người ta hoài nghi, hắn cứ ký tên mang tất cả di vật của Flameng đi.
Sau khi trở lại phòng 207 khách sạn Golden Rooster, Lumian không quan tâm tới việc hiện giờ phải đi rửa lớp trang điểm thần bí học ở trên mặt, hắn thấp giọng hỏi Termiporus:
“Tiêu bản khoáng vật này có chỗ đặc thù gì vậy?”
Giọng nói của Termiporus lại một lần nữa quanh quẩn truyền vào trong tai Lumian:
“Ngươi sẽ không cho rằng quỷ hồn Montsouris luôn không đến giết Flameng là hiện tượng bình thường đấy chứ?”
Nghe thấy câu hỏi của Termiporus, Lumian kinh sợ.
Trước đó hắn thật sự chưa từng hoài nghi tới chuyện Flameng ở khách sạn Golden Rooster lâu như vậy lại chưa bị quỷ hồn Montsouris giết chết là có vấn đề gì.
Lumian thấy, người thân và vợ của Flameng đã bị giết chết, đến lượt hắn chính là khác biệt về thời gian sớm và trễ thôi, căn cứ vào tổng kết tình huống đã lật xem thư viện Tạp chí cũ ở trụ sở chính tòa soạn “Thông Linh”, có vụ án điển hình sau khi gặp quỷ hồn Montsouris, sau khi trải qua trọn mười một tháng mới bị giết chết, tuy rằng tình huống của Flameng hiếm thấy, nhưng tuyệt đối không độc nhất vô nhị.
Giây lát sau, Lumian nhớ tới một chi tiết bất thường trong chuyện này:
Người bị hại khác đều bị quỷ hồn Montsouris giết chết ở trong năm đó, còn Flameng gặp quỷ hồn Montsouris vào năm trước, sau này còn qua năm mới dưới sự bảo vệ của giáo sĩ.
Tuy rằng kể từ khi hắn gặp quỷ hồn Montsouris đến khi hắn lưu lại di thư rồi tự treo cổ, thật sự còn chưa đầy một năm, nhưng so sánh với các vụ án điển hình khác thì xuất hiện vượt qua năm như vậy là tình huống chưa bao giờ có.
“Là khối khoáng thạch Địa Huyết này đã bảo vệ Flameng, khiến cho quỷ hồn Montsouris hết lần này đến lần khác trì hoãn hành động, phá vỡ thói quen của bản thân sao?” Lumian hạ thấp giọng, lại hỏi Termiporus.
Đây là một thiên sứ chân chính, tuy rằng bị phong ấn hoàn mỹ, không thẩm thấu ra sức mạnh được, nhưng chỉ với ánh mắt, kiến thức và cấp bậc cũng đủ để cho hắn nhìn thấu chân tướng của rất nhiều sự việc.
Termiporus dùng giọng nói rộng lớn vang vọng đáp lại:
“Nó khiến quỷ hồn Montsouris sợ hãi và chán ghét, nhưng không hề có sức mạnh gì cả.”
“Đối với ngươi, có lẽ đây là một chìa khóa.”
“Chìa khóa?” Lumian lập tức có nhiều liên tưởng: “Chìa khóa mở ra mật thất nào đó của Trier kỷ nguyên thứ tư kia sao?”
Termiporus dùng giọng nói hùng hậu lạ thường nói:
“Ngươi chắc chắn tiến vào Trier của kỷ nguyên thứ tư, nơi đó có tai họa của ngươi, cũng có kỳ ngộ của ngươi.”
“So với bị động chờ đợi, còn không bằng chủ động thăm dò, căn cứ vào phản hồi của mỗi một lần thăm dò, chuẩn bị càng đầy đủ hơn.”
“Ý đồ của ngươi bại lộ cũng quá nhanh đấy.” Lumian không nhịn được bật cười một tiếng: “Ngươi đang muốn ta nhanh chết đi sao? Sau đó mượn dùng đặc thù ở dưới lòng đất, che chắn tín hiệu phong ấn tan vỡ, bảo đảm bản thân có thể an toàn rời đi, không bị vây công đúng không?”
Nghĩ đến cây Ám Ảnh đều không thể cắm rễ càng sâu hơn ở Trier của kỷ nguyên thứ tư kia, Lumian không hề ôm bất cứ hứng thú gì với việc thăm dò ở dưới lòng đất.
Nói xong, không đợi Termiporus đáp lại, hắn rời khỏi phòng, đến phòng vệ sinh gần nhất, tẩy sạch lớp trang điểm thần bí học ở trên mặt.
Sau khi trừ bỏ tai họa ngầm đi, Lumian đến ngồi ở trước bàn gỗ, bắt đầu viết thư.
Flameng và khoáng thạch Địa Huyết lộ ra không bình thường rõ ràng, không thể Termiporus nói gì thì chính là cái đó, phải thỉnh giáo quý cô pháp sư!