Lumian không vội vàng thu dọn tế đàn, nhẫn nại chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trên bàn gỗ ở trước mặt hắn đột nhiên nhiều thêm một bức thư, còn hắn mãi cho đến cuối cùng mới có phát hiện nhất định.
Đương nhiên, lần này đã tiến bộ hơn trước kia không ít – vài lần trước đó, sau khi đầu lâu bằng bạc tinh khiết đặt bức thư xuống xong, hắn mới có dự cảm.
Lumian cấp tốc mở bức thư ra, nhờ vào hai ánh nến hơi vàng ở trên tế đàn, cấp tốc nhìn xem một lần:
“Bắt đầu từ tháng hai năm nay, ta đã không nhận được thư của Muggle nữa.”
“Ta biết lời giải thích đơn phương thiếu đi độ tin cậy, nhưng nếu như ngươi cẩn thận nhớ lại, mới có thể tìm được một ít chi tiết có thể làm bằng chứng cho chuyện này.”
“Ta hoài nghi có sức mạnh nào đó gây ảnh hưởng đến Muggle, khiến cho nàng căn cứ vào lý do nào đó, bỏ qua việc cầu xin ta giúp đỡ, thật ra, nếu như trước khi tai họa triệt để bùng nổ viết thư cho ta, ta mới có thể đến sớm hơn người phi phàm chính phủ, cũng có khả năng nhất định cứu Muggle, ngăn cản trận tai họa kia.”
“Rất nhiều khi, viết thư trao đổi không có cách nào để cho chúng ta sinh ra linh cảm, cũng khó thảo luận rộng rãi và sâu sắc hơn, sắp tới ta sẽ đến Trier, nếu như ngươi bằng lòng, chúng ta có thể hẹn một thời gian và địa điểm để gặp mặt, trò chuyện kỹ càng về kỳ ngộ của chị gái ngươi và trận tai họa ở thôn Cordu, đến lúc đó, chắc là ta có thể cung cấp cho ngươi một vài ý kiến có ích.”
Lumian trầm tư vài giây, nhớ lại một chi tiết ở trong giấc mơ:
Aurora có ý đồ kêu gọi người đưa tin của Hella đến, cuối cùng lại không hề làm như vậy, sợ làm kích hoạt tuần hoàn, khiến cho thôn Cordu thường xuyên bắt đầu lại.
Như này có lẽ tượng trưng cho nàng ở trong hiện thực cũng bỏ qua chuyện kêu gọi người đưa tin của Hella đến, hoặc là đã từng thử nhưng bởi vì một nguyên nhân nào đó nên thất bại.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm ấy, Lumian đáp lại lời đề nghị của Hella:
“Không có vấn đề gì, chờ ngươi đến Trier, chúng ta lại hẹn thời gian và địa điểm.”
Sau khi gửi thư đi, tạm dừng nghi thức, thu dọn xong tế đàn, Lumian thấy thời gian đã không còn sớm, nhanh chóng rửa mặt, nằm dài ở trên giường, đi ngủ.
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, hắn tự nhiên tỉnh lại, nghe thấy tiếng chuông nhà thờ vang lên boong boong.
Đầu tiên Lumian đi đến phòng vệ sinh, sau đó giống như bình thường, tiến hành chạy bộ dọc theo các khu vực quen thuộc như phố loạn, đại lộ khu chợ, triệt để thức tỉnh thân thể.
Trong quá trình này, hắn còn tìm một chỗ không người ở trên quảng trường bên ngoài nhà thờ St. Robert, luyện tập thuật đánh lộn trong gần một tiếng.
Khi vừa gặm bánh nhân thịt uống rượu chua vừa quay trở về khách sạn Golden Rooster, Lumian đi ngang qua ga tàu hơi nước Suchite.
Nơi đây đã có người bán hàng rong mới bán ảnh chụp của người đẹp phái học viện trên phố.
Lúc ánh mắt đảo qua, Lumian nhìn thấy Nam tước Brinell.
Ông trùm băng đảng Savoie này đeo nhẫn kim cương, ngậm cái tẩu gỗ đào, vẫn ăn mặc giống như quý ông, đầu đội mũ phớt bằng lụa nửa cao, chưa hề có tay chân nào đi theo.
Hắn đang dắt theo một đứa bé chừng bảy đến tám tuổi đi ra từ trong ga tàu hơi nước, xuyên qua quảng trường, đi đến xe ngựa đang đỗ ở ven đường.
Đứa bé kia mặc áo khoác màu caramel với nút áo bằng đồng thau, bên trong là áo sơ mi kẻ caro đen trắng và áo ngắn vải sợi đay, trên chân là đôi giày da không dây cột màu đen và tất sọc trắng, sau lưng là một chiếc cặp sách chất cứng rắn màu đỏ sậm thoạt nhìn tương đối nặng.
Hắn có mái tóc màu vàng mắt màu nâu, thân thể rắn chắc, trên mặt có vẻ mập mạp trẻ con rõ ràng, khí chất tương đối chất phác.
“Con của Nam tước Brinell sao? Bình thường sinh hoạt ở tỉnh ngoài, nghỉ hè đến Trier chơi? Khó trách cảm giác không gần gũi…” Lumian nói thầm vài câu, thu hồi tầm mắt, tiếp tục bước chậm của mình.
…
Trong căn biệt thự ba tầng màu xám trắng thuộc về Gardner Martin ở số 11 phố nước suối.
Lumian ngồi xe ngựa dành riêng từ sàn nhảy Brise đến đây, xuyên qua sảnh chính treo đầy các loại vũ khí, bày đủ loại kiểu dáng áo giáp, đã đi đến phòng bày đầy giá sách.
Gardner Martin với khí chất thân thiết, ngũ quan thâm thúy, đôi mắt màu nâu đỏ đang ngồi ở trên ghế bành đằng sau thư phòng, đang đứng ở phía trước là Chuột Christo với dáng người thấp bé, tóc màu xám đen, đôi mắt màu lam mực, để hai ria mép và Người Khổng Lồ Simon với chiều cao trên 1m9, mái tóc màu vàng nhạt dán sát vào đầu, bộ vest màu đen căng chặt lạ thường.
Nhận thấy Lumian đi vào thư phòng, Người Khổng Lồ Simon và Chuột Christo đều quay nửa người lại, nhìn về phía người đồng nghiệp này.
Trong mắt Người Khổng Lồ Simon bao hàm cảnh giác và không phục, đầu không tự chủ hơn ngước lên.