Chương 662: Tu viện Thung lũng sâu
Hai người mang theo quần áo, mặt nạ và một ít đồ trang điểm dùng để ngụy trang, ra khỏi số 3 phố áo khoác trắng, đi đến đại lộ khu chợ, lên tuyến tàu điện ngầm số 2 nối liền ga tàu hơi nước Suchite ở khu chợ với ga tàu Bắc bộ Trier ở khu thánh đường, đi đến khu 9, cũng chính là khu sân khấu kịch nổi tiếng ở Bắc đại lục.
Nơi đây có phố mái vòm lớn nhất náo nhiệt nhất thế giới, hai bên đường là công ty bách hóa và cửa hàng xa hoa, bên trên là trần nhà bằng thủy tinh màu sắc tươi đẹp được dựng lên bởi khung bằng sắt thép, được vẽ lên hình ảnh hoặc thần thánh hoặc sử thi, khiến cho ánh mặt trời xuyên thấu qua chúng nó chiếu xuống nhiễm thêm vài phần lộng lẫy.
Vì để bù đắp lại chiếu sáng không đủ do kính màu mang đến, từng ngọn đèn dầu kiểu mới ở bên trên các cột đèn đường màu sắt đen luôn luôn lóe sáng lên, ánh sáng màu trắng chói mắt.
Loại đèn này gọi là đèn măng sông, nó lợi dụng nhiệt lượng sau khi bản thân dấy lên, biến dầu hỏa thành hơi nước, phun lên trên chao đèn nóng cháy ở bốn phía, tạo ra ánh sáng màu trắng sáng ngời.
Về hiệu quả chiếu sáng thì nó mạnh hơn rất nhiều lần so với đèn đường khí đốt truyền thống và đèn dầu phổ thông gia dụng, đây là cải tạo đến từ chính giáo hội Thần của Hơi Nước và Máy Móc.
Jenna đi theo Franck vào phòng vệ sinh công cộng ở đoạn giữa phố mái vòm nhà hát opera, đều tự tìm lấy một phòng riêng, thay quần áo, trang điểm đơn giản, che giấu đi sáng rọi của bản thân.
Sau đó, các nàng đi theo cửa vào ở gần bên xuống dưới lòng đất.
Không giống với các khu vực khác ở Trier, đường phố ở dưới lòng đất tương ứng với mái vòm sân khấu kịch ở bên trên lại người đến người đi, mọc đầy các quán cà phê, hành lang có vẽ tranh, quán bia và cửa hàng bán đồ lặt vặt, hoàn toàn không hề có cảm giác tăm tối, lạnh lẽo, khép kín.
Mãi cho đến khi đi ra khỏi đây, Trier dưới lòng đất mới quay trở về dáng vẻ ở trong ấn tượng của Jenna.
Là thích khách, nàng và Franck đều có được năng lực nhìn thấy sự vật ở trong bóng tối, nhưng vì không để cho người tham gia tụ hội thần bí học thấy được đặc thù về danh sách, cho nên mỗi người đều xách theo một chiếc đèn cacbua canxi, để cho ánh sáng màu hơi vàng pha một chút màu lam chiếu ở đằng trước mặt.
Jenna quan sát được mỗi một hành động của Franck và bắt chước đối phương, đeo mặt nạ bằng kim loại màu trắng bạc có thể che khuất nửa khuôn mặt, bước chân gần như không có tiếng động dọc theo con đường hầm hơi ẩm ướt đi đến chỗ càng sâu ở dưới lòng đất.
Sau khi đi được một lúc, Franck chỉ vào một lối rẽ bên cạnh phía trước, cười nói:
“Nơi đó có một truyền thuyết ma quái.”
“Truyền thuyết gì?” Jenna vô cùng phối hợp hỏi.
Franck cười tủm tỉm kể lại:
“Nói là người của sân khấu kịch thường xuyên nghe thấy dưới lòng đất có giọng đàn ông kỳ quái, mời rất nhiều thợ săn tiền thưởng đi điều tra nguyên nhân, kết quả bọn họ có đi mà không có về.”
“Người phi phàm chính phủ không quản sao?” Jenna nghi ngờ hỏi lại.
“Có điều tra, nhưng không có thu hoạch gì cả, bởi vì đây vốn chính là truyền thuyết do bọn ta bịa ra.” Franck bật cười một tiếng.
Jenna càng mơ hồ:
“Tại sao phải cố ý bịa ra một truyền thuyết như vậy chứ?”
Chơi cho vui sao?
Franck cười nói:
“Miễn cho những người Trier thích chui xuống dưới lòng đất này quấy rầy đến tụ hội của bọn ta.”
Jenna cảm thấy bản thân đã hiểu rõ ràng nguyên nhân, bừng tỉnh hiểu ra hỏi:
“Hù sợ bọn họ, kêu bọn họ không dám đến khu vực này?”
“Không.” Franck nghiêm mặt lắc đầu: “Kêu bọn họ chỉ chú ý đến nơi đó, coi nhẹ mấy nơi ở xung quanh, nói một cách đơn giản chính là tạo một chút công ăn việc làm cho người dân thành phố và các sinh viên đại học ở Trier thích mạo hiểm.”
Jenna sinh ra và lớn lên ở Trier lập tức câm nín, nhịn vài giây sau mới nói:
“Đệt! Người Trier ở xung quanh ta đều không phải như vậy!”
Mọi người đều rất nỗ lực làm việc, chính là sau khi kết thúc bận rộn trong một ngày sẽ đi đến những nơi như quán bar sàn nhảy uống chút đồ, hát hò nhảy múa, hoặc dùng chửi rủa nhau để phát tiết cảm xúc ở trong lòng.
“Giữa người Trier và người Trier cũng không giống nhau.” Franck ở bên cạnh vừa chậc chậc, vừa lắc đầu.
Khi nói chuyện, các nàng đã lách qua một khe hở, rẽ vào một đường hầm mới, đi đến một mỏ đá bỏ không mọc đầy cỏ rêu màu xanh lá cây đậm.
Có một bộ xương khô màu trắng đứng ở bên ngoài mỏ đá bỏ không, trên mặt bộ xương cốt này có đeo mặt nạ màu sắt, hốc mắt trống rỗng, bóng tối sâu thẳm.
Jenna chưa từng tiếp xúc với sự vật thần bí học gì nhìn thấy một màn như vậy, trái tim không tự chủ được đập rộn lên, theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Franck giơ tay lên chào hỏi: