Không đến ba mươi phút đồng hồ, Lewis mang theo một người đàn ông đi lên tầng hai.
Người đàn ông kia chừng ba mươi tuổi, mặc một bộ vest rẻ tiền, đầu đội mũ dạ màu đen, mái tóc màu nâu, mắt màu nâu, ngũ quan đoan chính, dáng người khôi ngô, thuộc về kiểu đến rạp hát Vieux Pigeonnier là có thể diễn nhân vật chính diện kia.
Hắn vừa nhìn thấy Lumian, đã nở nụ cười, gỡ mũ dạ xuống nói:
“Chào buổi tối, thủ lĩnh.”
“Ngươi là?” Lumian buồn cười hỏi.
Người đàn ông kia nghiêm mặt nói:
“Thủ lĩnh, không phải ngươi kêu ta đến đây để làm chó của ngươi sao?”
“…” Lấy suy nghĩ và nhanh trí của Lumian cũng tạm thời hơi ngẩn ra.
Hắn hỏi mấy người kia có muốn làm chó hay không thuần túy là vì để chọc giận bọn họ, xem có thể xảy ra một phen tỷ thí không quá hữu nghị hay không.
Vài giây sau, Lumian nhẹ giọng cười hỏi:
“Kêu ngươi tới làm chó, ngươi lại thật sự đến à?”
“Đây là cơ hội của ta!” Người đàn ông kia không hề cảm thấy hổ thẹn, ngược lại rất lấy làm vinh quang: “Ta tin tưởng đi theo thủ lĩnh ngươi là có thể chân chính thực hiện giá trị của ta, đợi đến tương lai, biết đâu ta còn có cơ hội trở thành con trai đỡ đầu của ngươi!”
Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi? Sao dáng vẻ còn nhu nhược hơn cả Người Khổng Lồ Simon vậy… Lumian tương đối hăng hái hỏi:
“Vì sao ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi cơ hội?”
Người đàn ông kia không trả lời ngay, mà nhìn về phía Lewis và Sakota, ý tứ giống như kêu bọn họ tránh đi một chút.
Lumian đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu một phen không lo lắng bị ám sát, kêu Lewis và Sakota rời khỏi quán cà phê.
Hắn lập tức nhìn người đàn ông kia, cười hỏi:
“Hiện giờ ngươi có thể nói rồi chứ?”
Người đàn ông kia hắng giọng nói:
“Ta tên là Lugano Toscano, là một người phi phàm.”
“Là người phi phàm của con đường nào, danh sách bao nhiêu?” Lumian nhíu mày.
Lugano lại một lần nữa nở nụ cười:
“Ta là một người trồng cây, danh sách 9.”
Con đường của giáo hội Đại Địa mẫu thần kia sao? Lumian như có đăm chiêu gật đầu:
“Ngươi là người Feneport sao?”
“Không, ta là người tỉnh Leston.” Lugano cười nói: “Vài năm trước, ta và vài người bạn trở thành thợ săn tiền thưởng, thường đi đến Feneport, quen biết một người phi phàm, sau này, hắn chết, ta chiếm được di vật của hắn.”
Cùng quê à… Người kia là bị ngươi mưu sát hay là bản thân có vấn đề, làm lợi cho ngươi vậy? Lumian ra hiệu cho Lugano nói tiếp.
Lugano cười he he nói:
“Hiện giờ ta có hy vọng trở thành bác sĩ danh sách 8, nhưng còn thiếu không ít tiền mới mua được nguyên liệu chính của ma dược tương ứng, ta nghe nói đến sự tích của thủ lĩnh ngươi, đoán được ngươi là người phi phàm lớn mạnh, cũng biết hiện giờ băng đảng Savoie đang không đủ nhân viên, nên nghĩ đến mượn gây chuyện để tới gặp ngươi, hy vọng có thể trở thành trợ thủ cho ngươi, giúp ngươi quản lý một chỗ sản nghiệp, kiếm chút tiền vất vả.”
“Bác sĩ rất có tác dụng, cho dù là đối với người bình thường hay là người phi phàm đều rất có tác dụng.”
Bác sĩ sao? Lumian nghĩ đến hai bình thuốc chữa bệnh đã nhận được từ chỗ băng đảng Stinger.
Hiệu quả điều trị của chúng nó thật sự tương đối khá.
Lumian dựa lưng vào ghế dựa, nhìn vào ánh mắt của Lugano Toscano, hồi lâu không nói gì.
Cái nhìn này khiến Lugano dần dần hơi bất an, thân thể trở nên căng thẳng.
Cuối cùng, Lumian nở nụ cười:
“Sàn nhảy Le Moulin không phải là sản nghiệp của ta, ta chỉ đang quản lý thay lão đại thôi.”
“Ta không rõ ngươi có năng lực quản lý tốt nó hay không, nhưng có thể cho ngươi một cơ hội.”
Lugano chợt thả lỏng, tươi cười đầy mặt nói:
“Thủ lĩnh, ta sẽ không khiến ngươi thất vọng!”
Lumian lớn giọng gọi Lewis đi vào, nói với hắn:
“Bắt đầu từ bây giờ, ngươi làm trợ thủ cho Lugano, cùng với hắn quản lý sàn nhảy Le Moulin.”
Còn có chuyện tốt như vậy? Nhưng mà, tại sao lại muốn trọng dụng tên thợ săn tiền thưởng mới vừa gia nhập băng đảng Savoie chúng ta chứ? Lewis còn chưa đáp lại, Lumian đã nhìn về phía Lugano:
“Ta cho ngươi hai tháng, trong vòng hai tháng này, ngươi và những người bạn của ngươi chính là người bảo kê của sàn nhảy Le Moulin, có thể nhận lấy một phần lợi nhuận nó kiếm được.”
“Cụ thể phân phối ra sao, ngươi thương lượng với giám đốc sàn nhảy.”
Lumian cố ý không nói rõ phương thức phân phối lợi nhuận của sàn nhảy, đặc biệt là chi tiết về hắn sẽ nhận được bao nhiêu, muốn nhìn xem Lugano sẽ làm như thế nào.
“Cảm ơn ngươi, thủ lĩnh.” Lugano không hề che giấu vui sướng của bản thân.
Hắn suýt nữa thốt ra “Chờ ta thành bác sĩ, không quan tâm thủ lĩnh ngươi mắc bệnh gì, bị thương như thế nào, đều có thể chữa khỏi cho ngươi”, nhưng ngẫm lại, nói như vậy giống như đang nguyền rủa Sư Tử Shire sinh bệnh bị thương vậy, vì thế nhanh chóng ngậm miệng lại.
Nhìn Lugano và Lewis vừa thương lượng chuyện về sàn nhảy Le Moulin vừa rời khỏi quán cà phê ở trên tầng hai, nụ cười trên mặt Lumian dần dần biến mất.