“Nhìn cái gì vậy, chưa từng nhìn thấy người giả dạng cool ngầu sao?” Lumian lẩm bẩm một câu, dựa vào năng lực nhẫn nại của tu sĩ hành khất coi như không có việc gì đi vào khu chợ.
Mùi phân súc vật tươi mới, mùi ngô ngọt nồng đậm và mùi thịt nướng có rắc hương liệu pha trộn bay vào trong chóp mũi của hắn.
Lumian nhìn quanh một vòng, nhìn thấy có không ít quầy hàng đang bán đồ ăn lấy ngô làm nguyên liệu chính, có quầy hàng bán cả bắp ngô thuần túy dùng nước luộc chín, có quầy hàng bán ngô nướng bôi nước xốt màu đỏ, có quầy hàng cắt ngô thành từng miếng bỏ vào canh đặc, có quầy hàng bán ngô cùng với thịt bò và thịt cừu cắt miếng, hành tây, khoai tây bọc nướng, có cửa hàng bán ngô nghiền nát thành bột nấu thành hồ thêm miếng thịt khác nhau, có quầy hàng nặn ngô thành bánh nướng thô ráp rắc gia vị lên trên…
Ngẫm nghĩ một chút, Lumian xuyên qua con đường được người đi chợ tự động nhường ra, đi đến trước một quầy hàng.
Chủ quán là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, làn da ngăm đen hơi đỏ, gương mặt gầy yếu, xương gò má cao, đôi mắt sâu thẳm màu nâu, tóc đen hơi dài, tương đối mỡ màng.
Đầu hắn có đội một chiếc mũ nỉ màu đen, mặc trường bào màu đỏ sậm được dệt từ lông dê pha trộn với chất liệu khác.
Lumian chỉ vào cháo ngô màu vàng đang được nấu ở trong bát tô màu sắt, dùng ngôn ngữ Intis hỏi:
“Bao nhiêu tiền.”
Mới vừa rồi hắn đã quan sát, phần lớn người nơi đây có thể nghe hiểu ngôn ngữ Intis, đồng tiền giao dịch là các loại tiền kim loại, bao gồm pelkin.
Chủ quán sợ hãi rụt rè, dùng ngôn ngữ Intis không quá thành thạo mang theo một chút lấy lòng trả lời lại:
“5 kepei 1 cốc.”
1 rick à, còn khá rẻ… Lumian liếc nhìn trong cháo ngô có chìm nổi không ít miếng thịt bò và thịt cừu, móc ra một đồng tiền xu màu đồng thau với mặt chính là hoa văn dãy núi Hornacis.
Chủ quán lặng yên thở phào nhẹ nhõm, tay chân nhanh nhẹn lấy ra một chiếc cốc giấy không quá phù hợp với phong cách và trình độ khoa học kỹ thuật của khu chợ, múc tràn đầy một cốc, thậm chí còn cho thêm vài miếng thịt.
Sau khi Lumian nhận lấy đã cảm nhận được một trận ấm áp truyền vào trong thân thể của mình.
Đối với một người phải thừa nhận gió rét lạnh giá, đây là một trải nghiệm vô cùng tốt đẹp.
Mà trải nghiệm càng tốt đẹp hơn là cháo ngô ấm áp từ khoang miệng chảy vào thực quản, rót vào dạ dày, truyền ấm áp tới mỗi một góc trên dưới toàn thân.
Vị chính của nó là vị ngọt nhạt, lẫn vào một chút cay và một chút đắng, vừa vặn trung hòa mùi của miếng thịt bò và thịt cừu, khiến vị ngon của thịt hoàn toàn nở rộ ở trên đầu lưỡi, mùi vị kỳ lạ lại làm cho người ta thèm ăn.
Trong phản ứng trốn tránh của cô gái mặc váy dài tươi đẹp, trong ánh mắt sợ hãi thù hận của chàng trai đang đuổi đàn bò và cừu, trong bầu không khí mỏng manh không ít so với Trier, Lumian vừa uống cháo ngô trong cốc giấy, vừa đi về phía cuối khu chợ.
Không bao lâu sau, hắn tiến vào thành phố Trắng Rapus, nhìn thấy nhà thờ Mặt Trời Vĩnh Hằng vàng óng ánh và nhà thờ Thần của Hơi Nước và Máy Móc có điêu khắc đủ loại linh kiện công nghiệp, nhìn thấy các công trình lấy màu trắng làm chủ đạo, nhìn thấy các cửa hàng bán da bò và lông cừu với các loại hàng dệt, nhìn thấy biển hiệu của công ty xuất nhập khẩu Highlands và hội liên hiệp khai thác mỏ Rapus vân vân, nhìn thấy những chiếc xe được bò lông rậm và ngựa cỡ trung lôi kéo, nhìn thấy rất nhiều người địa phương lấy mặc áo dài làm chủ đạo và một ít người từ bên ngoài đến lấy mặc bộ vest phối với giày da.
Lumian chọn một cửa hàng tên là Thuốc thần bí Highlands, lấy dáng vẻ của khách du lịch đi vào trong đó.
Ông chủ của cửa hàng này là một người Intis, chừng bốn mươi tuổi, có mái tóc màu đen và mắt màu xanh lam điển hình, mặc áo sơ mi màu trắng có kèm hoa văn, quần áo dày bằng len dệt từ lông cừu và áo khoác màu lam đậm có viền lông màu vàng.
Nhìn thấy Lumian, hắn mừng rỡ lên giọng tiếp đón:
“Chào buổi sáng, đồng bào thân ái.”
Nói xong, hắn quan sát quần áo của Lumian, thân thiết hỏi:
“Ngươi gặp giặc cướp sao?”
“Ta vừa mới đến Rapus, dọc đường xảy ra chút chuyện.” Lumian cười dùng giọng Trier để trả lời.
Ông chủ buôn bán thuốc thần bí hiểu rất rõ gật đầu:
“Nam đại lục hoàn toàn không tốt đẹp gì như trên báo chí viết, nhưng đúng là chốn thiên đường của các nhà thám hiểm.”
“Mười lăm năm trước ta đã đến phía Tây Balam, tìm kiếm cơ hội ở các thành thị trong Nam đại lục, nhưng mãi cho đến khi ta vào thành phố Trắng này, cuộc đời của ta mới xuất hiện biến hóa tốt đẹp, hơi nước ở trên!”
Hắn vừa cảm khái vừa vẽ ra thánh huy tam giác ở ngực.
“Hơi nước ở trên!” Lumian lấy lễ tiết giống vậy đáp lại.
Ông chủ cười đến càng thân thiết hơn: