Anthony Roseau đứng ở cửa, không di chuyển, tự động nói:
“Cảnh ngộ ta gặp phải, chắc ngươi đã đoán ra được, có chuyện gì cần ta bổ sung thêm không?”
“Ta muốn nghe phiên bản càng kỹ càng hơn.” Lumian không hề khách khí.
Sau khi trải qua những chuyện như băng đảng Stinger, hội Phúc Lạc, tai họa ở thôn Cordu, vợ chồng Ruhr Michelle chết, nhà máy hóa chất Goldwire nổ mạnh, hắn đặc biệt chán ghét những Tà Thần và các tín đồ của Tà Thần này, không còn thờ ơ giống như trong quá khứ nữa.
Hắn vốn cảm thấy người khác thích tín ngưỡng cái gì thì cứ việc tín ngưỡng cái đó, không có liên quan gì đến ta cả, nhưng hiện giờ hắn hoàn toàn thay đổi quan niệm này, cho rằng tín đồ Tà Thần chết đi mới là tín đồ tốt, bằng không thì không biết tới một lúc nào đó sẽ mang đến tai họa cho hắn và người ở xung quanh hắn.
Do đó, mới vừa rồi hắn không hề lừa gạt gì Anthony Roseau cả, hắn thật sự tính toán có rảnh rỗi sẽ điều tra chuyện về Hugues Artois, bắt được càng nhiều tín đồ Tà Thần.
Vả lại việc này còn có thể lấy lòng K tiên sinh và hội Cực Quang.
Đương nhiên, một trùm băng đảng xã hội đen còn đang bị truy nã lại đi giúp đỡ chính phủ đả kích giáo đồ tà phái, chuyện như vậy nghe ra thật sự hơi quái dị.
Vẻ mặt của Anthony Roseau hơi âm trầm nói:
“Vào giai đoạn cuối của trận chiến tranh với vương quốc Ruen kia, ta và các đồng đội của ta đóng ở một đường giao thông quan trọng phía Bắc chân dãy núi Hornacis, trưởng quan của chúng ta chính là thiếu tá Hugues Artois.”
“Bọn ta chia ra làm ba liên đội, đều tự chiếm cứ lấy các nơi khác nhau, vừa đề phòng tiểu đội người phi phàm của vương quốc Ruen vượt qua đường hiểm, vòng ra sau lưng bọn ta, lại ngăn cản công kích đến từ chính diện.”
“Hôm đó vào lúc trời tối, ta đang ngủ say thì bị tiếng súng, tiếng pháo bất ngờ vang lên đánh thức, nhìn thấy các đồng đội hết người này đến người khác biến thành thi thể bởi tấn công đến từ sau lưng, nhìn thấy đầu của bọn họ vỡ nát, thân thể bị xé nứt, dưới đất là từng mảng lớn máu tươi…”
Nói đến đây, Anthony Roseau thở hổn hển, giống như lại hồi tưởng lại kích thích đã nhận đến vào lúc đó.
Hắn ngừng lại vài giây mới nói tiếp:
“Giai đoạn giữa của cuộc chiến tranh đó, ta có chút kỳ ngộ, tăng cao danh sách của bản thân, vả lại không báo lên cho Hugues Artois, dựa vào năng lực tương ứng, mang theo bốn đồng đội bị thương đột phá vòng vây, lùi lại đằng sau.”
“Trong số bọn họ có hai người bởi vì bị thương nặng nên vĩnh viễn, vĩnh viễn nằm lại trên con đường núi lui lại, cho đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ ánh mắt tràn ngập đau khổ và không cam lòng của bọn họ.”
“Ta vốn cho rằng một trong hai trận địa khác bị đột phá, hoặc là có khinh khí cầu của Ruen thừa dịp ban đêm thả quân đội vào sau lưng bọn ta, nhưng sau này phát hiện, nguyên nhân là liên đội do Hugues Artois tự mình dẫn đầu gặp phải công kích mang tính thăm dò, đã chủ động lùi lại, nhưng không báo cho bọn ta biết.”
Lumian ngẫm nghĩ nói:
“Hugues Artois hạ lệnh rút lui, binh lính của liên đội kia không hề nghi ngờ gì sao? Bọn họ không yêu cầu thông báo cho đồng đội ở hai trận địa khác sao?”
“Hugues Artois là trưởng quan của bọn ta, am hiểu nhất là diễn thuyết, hơn nữa, hắn còn làm giả lệnh của tướng Philip.” Anthony Roseau hơi đau khổ nói: “Lúc đó, binh lính của liên đội kia đều cho rằng hắn đã hạ mệnh lệnh cho hai trận địa khác, cho đến bây giờ ta đều không rõ ràng, bọn họ không hề có áp lực bị truy đuổi, tại sao Hugues Artois lại muốn hy sinh bọn ta, bắn ra đạn tín hiệu cũng sẽ không lãng phí bao nhiêu thời gian của hắn cả, cũng sẽ không làm hại gì hắn.”
“Khả năng chính là quá mức khẩn trương, cho nên quên lãng chuyện này.” Lumian không hề có ý tứ thanh minh cho Hugues Artois kẻ đáng chết kia, chỉ đơn thuần chỉ ra một tình huống mang tính khả năng.
Anthony Roseau lắc đầu:
“Hắn lại không phải là tân binh mới vừa lên chiến trường, trong chiến đấu mấy lần trước đó, hắn đều chỉ huy rất khá, cũng đã tiếp nhận thử thách của nghịch cảnh.”
Lumian không suy đoán nữa, nghe Anthony Roseau tiếp tục kể lại:
“Sau khi phát hiện ra chân tướng sự tình, ta và hai đồng đội khác vẫn luôn tố cáo Hugues Artois lên tòa án quân sự lên bộ hiến binh, nhưng không có bất cứ tác dụng gì cả, bọn họ chỉ nói cho bọn ta rằng không thể dùng phán đoán để thay thế cho chứng cứ.”
“Ba người bọn ta trơ mắt nhìn Hugues Artois đi vào giới chính trị sau khi chiến tranh kết thúc, lần lượt thăng chức.”
“Thân thể của hai đồng đội khác của ta vốn không tốt, đã lần lượt qua đời trong phẫn nộ và trong đau khổ như vậy, chờ khi Hugues Artois tuyên bộ đại biểu cho đảng giác ngộ tham gia tuyển cử nghị viên quốc hội của khu chợ, ta đi đến đây.”
Lumian nhẹ nhàng gật đầu, ngược lại hỏi: