Lumian nghe vậy không nhịn được chậc chậc, ngược lại hỏi Jenna:
“Tiền bồi thường của nhà máy hóa chất Goldwire đã phát xuống chưa?”
“Imré và Valentine nói với ta, thủ tục pháp luật đã xong, tài sản bán đấu giá vừa kết thúc sẽ phát xuống, cũng chính là chuyện trong hai tuần này.” Jenna không biết vì sao Lumian lại đột nhiên nhắc đến vấn đề này: “Ta và Julien chắc có thể nhận lấy 6000 pelkin, trả hết nợ xong rồi lại chia đều, thật ra ta không muốn, nhưng mà hắn chắc chắn không đồng ý.”
Lumian gật đầu, lại hỏi:
“Còn khoản tiền bồi thường của ba ngươi thì sao?”
“Bởi vì ảnh hưởng từ nhà máy hóa chất Goldwire nổ mạnh, tòa án đã đưa ra phán quyết cuối cùng, nhưng ông chủ nhà máy này còn đang kéo dài, má nó, có phải hắn định nắm chặt thời gian để chuyển nhượng tài sản không?” Jenna nhắc đến chuyện này lại hơi bực tức.
Lumian nở nụ cười:
“Nếu như vậy, chúng ta nhanh chóng đi đến thăm những gia đình đang chờ đợi tiền bồi thường, ngươi xúi giục, ta kích động, luân phiên nhau, để cho tất cả bọn họ tụ tập đến trong nhà ông chủ nhà máy kia, đòi tiền bồi thường.
“Làm như thế vừa có thể giúp đỡ bọn họ, cũng có thể mang đến cho chúng ta cơ hội tiêu hóa ma dược.”
“Ông chủ nhà máy kia có vài tên vệ sĩ cầm súng, cũng có quan hệ với cục cảnh sát, có phải sẽ làm bị thương người đến đó đòi tiền không? Bọn họ đã đủ thê thảm rồi.” Jenna hơi lo lắng nói.
Lumian nhướn mày nói:
“Tòa án đã phán quyết, bọn họ muốn đòi tiền bồi thường là một hành vi vô cùng đứng đắn, nếu như có kẻ nào định nổ súng, ta sẽ khiến cho kẻ đó vĩnh viễn không bắn được, yên tâm, có chúng ta ở đó, bọn họ không có chuyện gì đâu.”
“Ừm, ngươi có thể xin phép kẻ thanh lọc kia trước, bọn họ chắc chắn có thể lý giải.”
Jenna bị thuyết phục, vừa ngẫm nghĩ lại nói:
“Chết tiệt, ngươi đang kích động ta!”
Mắng thì mắng, nàng vẫn tiếp nhận đề nghị của Lumian, quyết định nhanh chóng thu thập tin tình báo, biết rõ ràng ông chủ nhà máy kia gần đây đang ở đâu.
Đồng thời, nàng còn nghĩ đến một chuyện khác:
“Ta đã trở thành kẻ xúi giục, có thể tiếp xúc với người ủy thác kia, đây là nhiệm vụ của kẻ thanh lọc giao cho ta, tụ hội lần sau là khi nào vậy?”
Franck tức giận bất bình nói:
“Tuần sau.”
“Tiếp xúc với người ủy thác kia là một nhiệm vụ có rủi ro rất lớn, kẻ thanh lọc chỉ tạm ứng một loại nguyên liệu chính của ma dược kẻ xúi giục chính là bắt nạt ngươi không hiểu gì về chuyện tương tự, nếu như đổi thành ta, nhất định muốn thù lao càng nhiều hơn!”
Xúi giục theo thói quen… Lumian cười thầm một tiếng.
Franck và Jenna bận rộn thu dọn bàn trà, hắn ngồi ở trên ghế sofa đơn, không hề động cựa, rất khiến cho người ta ghét bỏ.
Qua một lúc, Jenna đi đến bên cạnh hắn, hơi cúi thấp thân thể.
Lumian cảm thấy ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn sang.
Jenna vén mái tóc, nhếch miệng, thấp giọng cười nói:
“Bây giờ ta có thể xác định ngươi không phải vì kêu ta đối phó với Guillaume Bene nên mới đến đây quan sát ta uống ma dược.”
Nàng nở nụ cười sung sướng, mang theo một chút chế nhạo, mặc dù không trang điểm, nhưng lại khiến cho Lumian hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu mặt đối mặt với nàng khi nàng làm ca sĩ ngầm ở sàn nhảy Brise.
Không đợi Lumian đáp lại, nàng đứng thẳng người lên, mang theo ý cười, đi về phía phòng vệ sinh, nhẹ nhàng để lại một vấn đề:
“Thừa nhận chúng ta là bạn bè, thừa nhận ngươi sẽ quan tâm đến bạn bè có khó khăn đến như vậy sao?”
…
Trên đường quay trở về sàn nhảy Brise, Lumian tự hỏi vấn đề nhập vai kẻ phóng hỏa.
Hắn còn cách bước đầu tiêu hóa ma dược chỉ một chút xíu nữa thôi, thật sự hy vọng có càng nhiều cơ hội nhập vai hơn:
“Mặc dù nói cần phải đốt cháy tâm linh và xã hội, nhưng không thể quên dấy lên vật chất, hoàn thành tượng trưng cơ bản nhất của phóng hỏa này.”
“Ai có thể để cho ta thiêu đốt một phen đây…”
Trong dòng suy nghĩ thay đổi nhanh chóng, Lumian nhìn thấy Nam tước Brinell.
Ông trùm băng đảng xã hội đen vẫn luôn bắt chước Gelman Moineau này đã mất đi khí chất bình tĩnh và phong độ quý ông của thường ngày, vẻ mặt nôn nóng và hoảng loạn di chuyển nhanh chóng ở trên đại lộ khu chợ, không ngừng nhìn ngó xung quanh.
Lumian không hề che giấu đưa mắt nhìn hắn vài giây, nhưng Nam tước Brinell lại không phát hiện ra.
Hắn mang theo nghi ngờ, trở về sàn nhảy Brise, hỏi Sakota kẻ đã từng đi theo Nam tước Brinell này:
“Ngươi có biết Brinell có vấn đề gì không? Ta mới vừa thấy hắn trông vô cùng sốt ruột.”
Sakota trầm mặc ít lời liếc nhìn ra ngoài cửa sổ kính của quán cà phê nói:
“Con riêng của Nam tước Brinell đi lạc.”
Con riêng? Đi lạc? Lumian thoáng cái nhớ lại đứa bé trai đã được Nam tước Brinell đón từ ga tàu hơi nước Suchite kia.
“Sao lại có thể đi lạc được?” Lumian hơi nghi ngờ hỏi.
Nam tước Brinell không chỉ là trùm của băng đảng xã hội đen, hơn nữa còn là người phi phàm, chỉ cần không bỏ bê việc giám sát, sao có thể để cho một đứa trẻ con đi lạc chứ?