Mặt khác, hai tri thức ‘khế ước sinh vật sẽ mang đến ảnh hưởng tiêu cực nhất định’ và ‘bản thân thừa nhận năng lực có mức độ’ này kết hợp lại với nhau là loại trừ hết gian lận về phong ấn của ngài Kẻ Khờ người đứng đầu Linh giới đang được Lumian dựa vào, dùng cái giá đầy đủ tìm sinh vật cấp bậc cao ký kết khế ước, khả năng thu được sức mạnh thần tính.
Nhưng cho dù như thế nào, đặc điểm có thể tùy ý lựa chọn năng lực tổ hợp ở trong phạm vi nhất định này khiến cho hạn mức tối đa của kẻ bị khế ước rất cao, đương nhiên, hạn mức tối thiểu cũng thấp, nếu như chọn sai năng lực, trả cái giá của sai lầm, thậm chí còn kém hơn người nổi bật trong người thường.
Lumian thu liễm tinh thần, tâm tình khoái trá nói nhỏ:
“Termiporus, ngươi có điều gì muốn bổ sung không?”
Nói một cách thẳng thắn, khi tiến vào dưới lòng đất, vấn đề Lumian lo lắng nhất thật ra lại là có phải Termiporus sẽ thừa dịp nghi thức khẩn cầu ban ơn lần này để động tay chân gì đó không, thử phá hoại, dù sao cấp bậc của sức mạnh ban ơn hắn nhận được càng ngày càng cao, chân chính bắt đầu gây nguy hại đến thiên sứ của số mệnh này, cho dù đối phương bị phong ấn chặt chẽ, cũng sẽ nghĩ cách để quấy rối, không có khả năng ngồi yên ở đó chờ đợi bị suy yếu.
Khi cử hành nghi thức khẩn cầu ban ơn, phong ấn nhất định sẽ thoáng mở ra, để cho sức mạnh của số mệnh chảy vào, như vậy sẽ cho Termiporus cơ hội nhất định.
Lumian vốn chuẩn bị trước khi chính thức khẩn cầu ban ơn sẽ thỉnh cầu che chở, không nghĩ tới sự xuất hiện quỷ dị của Monite và sự tồn tại của vị thiên sứ ở đằng sau lưng hắn kia đã khiến cho hành động che chở này phải tiến hành trước thời hạn, Termiporus lại trở nên tương đối an phận, sau đó chưa hề làm ra hành vi quấy nhiễu rõ ràng nào.
Giọng nói của Termiporus vẫn rộng lớn như trước đáp lại:
“Cửa vào quặng mỏ.”
Cửa vào quặng mỏ… có ý gì? Lumian xách theo đèn cacbua canxi, nghi ngờ đi tới cửa ra vào của mỏ đá bỏ không trước mặt này.
Theo tia sáng màu hơi vàng nhiễm lên một chút màu lam chiếu sáng lên khu vực phủ kín đá vụn kia, hắn nhìn thấy một tờ giấy cứng rắn được gấp xếp chỉnh tề.
Khi ta tiến vào đây không hề có nó… Lumian căng thẳng tinh thần, chậm rãi tiến tới gần, nhìn thấy ngoài mặt trang giấy màu đen có vẽ kính một mắt gần như được in dấu xuống, viết bốn hàng từ đơn trong ngôn ngữ Intis thô to màu đỏ tươi:
“Vũ trường Hors de L’ordinaire
Đêm tình nhân
Bảy giờ đêm ngày cuối cùng mỗi tháng
Mời ngươi tham gia.”
Vũ trường Hors de L’ordinaire… Kính một mắt… Đêm tình nhân… Trong đầu Lumian lập tức hiện ra Monite có đeo kính một mắt ở trong hốc mắt bên phải.
Hắn rõ ràng đã khẩn cầu sự che chở của thiên sứ ngài Kẻ Khờ, còn làm rất phản, đều không cắt đuôi được kẻ lừa đảo kỳ quái kia sao?
“Không, sự che chở đến từ thiên sứ của ngài Kẻ Khờ có hiệu quả phản bói toán phản tiên đoán với cấp bậc rất cao, trừ phi Monite luôn luôn ẩn mình ở xung quanh ta, vẫn luôn không bị rớt lại đằng sau, bằng không hắn không có khả năng lại đuổi tới!” Lumian kinh hãi trong lòng, gần như theo bản năng nhìn quanh một vòng.
Trong bóng tối ở bên cạnh mỏ đá bỏ không, tất cả đều yên tĩnh đến như chết lặng, nhưng Lumian lại nổi lên một tầng da gà, giống như có vô số ánh mắt đang ẩn giấu ở trong không khí.
Nếu đổi lại là khi còn ở thôn Cordu, đối mặt với chuyện như vậy, Lumian rất có thể sẽ nhặt thư mời kia lên, chờ đến cuối tháng, lấy tâm tính vui đùa đi đến vũ trường Hors de L’ordinaire, làm một trận đùa dai to lớn, trả toàn bộ kinh hãi mới vừa nhận lấy về.
Nhưng hiện giờ, hắn đã có hiểu biết nhất định đối với thế giới thần bí học vả lại đã trải qua không ít dị thường lại cong ngón tay búng ra, để một đốm lửa màu đỏ đậm bay ra ngoài, rơi lên trên tờ giấy cứng có màu đen làm nền kia.
Trong ánh lửa nhanh chóng lan rộng, Lumian xách theo đèn cacbua canxi, trực tiếp rời khỏi mỏ đá bỏ không này, đi đến cửa ra khỏi Trier dưới lòng đất gần nhất.
Dọc theo đường đi, hắn nghi nọ ngờ kia, cảm thấy cỏ rêu ở trên vách đá, côn trùng trong bóng đêm và vật vô hình ở trong không khí đều biến thành ánh mắt của Monite, không hề động cựa nhìn vào mình.
Chuyện như vậy còn không thể tính là ảo giác, lại khiến cho tinh thần của Lumian luôn luôn căng thẳng cao độ, tim đập kịch liệt.
Điều duy nhất khiến cho hắn cảm thấy được an ủi là Termiporus không nói gì, chưa biểu hiện ra sốt ruột và sầu lo, vấn đề giống như còn chưa nghiêm trọng lắm.
Mười lăm phút sau, Lumian đi dọc theo cầu thang được làm từ sắt thép, bò lên trên mặt đất.
Khi ánh mặt trời trong suốt xuyên qua bầu trời xanh và mây trắng chiếu lên trên mặt hắn, hắn có một cảm giác cuối cùng sống lại.