Aurora dừng lại, giống như không hy vọng khiến Lumian bị liên lụy và thế giới siêu phàm.
Liên tục phát sinh chuyện ngoại tình với người khác? Trước khi Lumian phát hiện ra phu nhân Puares và linh mục giáo xứ yêu đương vụng trộm, còn tưởng rằng đây là một quý bà đứng đắn, ai ngờ linh mục giáo xứ không phải là tình nhân đầu tiên của nàng.
Đương nhiên, nó phù hợp với định kiến về phu nhân Puares của Lumian hiện giờ.
“Về phần linh mục giáo xứ, hắn cũng như ngươi có khát vọng mãnh liệt đối với sức mạnh siêu phàm, nhưng luôn không nhận được ban ơn của giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng.” Aurora ngẫm nghĩ nói:: “Trong đầu Ponce Bene kia đều là thằng cha cơ bắp không làm ra việc quái dị gì… Mấy con cừu được người chăn cừu Pierre Berry đuổi gấp về cùng lần này hình như không đúng lắm, nhưng ta không nhìn ra không đúng ở đâu, cũng không dám nhìn sâu hơn…”
Không hổ là danh sách 7 của con đường kẻ nhìn trộm… trước khi dòng thời gian chảy ngược, chuyện từng trao đổi với chị gái ở phương diện này còn quá ít, lại đã bỏ lỡ manh mối quan trọng là mấy con cừu của Pierre Berry khả năng có vấn đề này… Ừm, khi đó cũng là không hoài nghi quá lớn về Pierre Berry, chỉ cảm thấy hắn gấp gáp trở về trước thời hạn để tham gia Mùa Chay hơi kỳ quái… Lumian đang định nói chuyện, ngoài cửa vang lên tiếng leng keng.
Chuông cửa nhà bọn họ được kéo vang.
“Ai vậy?” Lumian vừa hỏi vừa đi ra.
“Aurora có điện báo!” Người bên ngoài cửa cao giọng đáp lại.
“Điện báo?” Aurora nghi ngờ: “Ai gửi điện báo cho ta? Gần đây không có chuyện gì mấu chốt cả mà…”
Lumian cũng không hiểu:
Ngày 30 tháng 3 trước khi dòng thời gian chảy ngược, trong nhà không nhận được điện báo!
Không đúng, ngày 30 tháng 3 kia, từ rất sớm ta đã đi đến quảng trường trong thôn để chờ Raymond, có lẽ chị gái nhận được điện báo nhưng không nói với ta… Lumian nhanh chóng tìm được một khả năng, mở cửa ra.
Ngoài cửa đúng là Bertrand cấp dưới của quan hành chính phụ trách điện báo, hắn đưa một trang giấy cho Lumian đồng thời nói:
“1 pelkin.”
Bertrand với mái tóc xù mắt nâu không phải là người của thôn Cordu, hắn đi theo quan hành chính đến đây từ Darliege, là người trẻ tuổi vẻ ngoài nhiệt tình nhưng thực tế tham lam.
Lumian lấy ra một đồng bạc 1 pelkin ném cho Bertrand, cúi đầu đọc nội dung điện báo.
Nội dung điện báo không phức tạp lắm, hắn đã nhanh chóng đọc xong nội dung đại khái:
“Buổi họp mặt tác giả đã đề cập trước đó vào tháng sáu, nếu như tiểu thư Aurora bằng lòng, hiện giờ có thể khởi hành đến Trier, lưu lại thời gian đầy đủ để du ngoạn, bọn ta bảo đảm, đây sẽ là một hành trình vô cùng tốt đẹp.”
Ký tên là ban biên tập của “Tuần báo tiểu thuyết”.
Này… ánh mắt Lumian trợn to.
Đây là điện trả lời của “Tuần báo tiểu thuyết”?
“Ta nói muốn tham gia buổi họp mặt tác giả khi nào chứ?” Aurora bu lại, nhìn xem mấy lần: “Ban biên tập của ‘Tuần báo tiểu thuyết’ đang điên khùng gì vậy? Thật khó chịu khi phải gặp mặt nhiều người cùng một lúc như vậy!”
Khi này, Bertrand đã rời xa khỏi cửa.
Nghe được lời Aurora nói, kết hợp với nội dung bức điện báo, Lumian ngây người đột nhiên có một suy đoán to gan:
Bức điện báo trong tay mình đúng là điện trả lời của “Tuần báo tiểu thuyết”, nhưng nó đang đáp lại bức điện báo mình gửi đi vài ngày sau đó!
Nói một cách chuẩn xác hơn, bức điện báo mình gửi đi trước khi dòng thời gian chảy ngược, sau khi dòng thời gian chảy ngược đã nhận được điện trả lời, nhưng mà trong thời gian hiện tại, bức điện báo kia còn chưa được gửi đi!
Nghĩ đến đây, Lumian cho ra một kết luận:
Nếu như suy đoán mới vừa rồi của mình là sự thật, như vậy đã nói lên dòng thời gian chảy ngược chỉ xảy ra ở khu vực xung quanh thôn Cordu, các nơi khác vẫn chưa bị ảnh hưởng!
Như vậy có phải nói lên rằng chỉ cần rời khỏi nơi đây là có thể quay trở về cuộc sống bình thường không? Trong lúc suy nghĩ của Lumian thoáng qua, hắn nghiêng đầu nhìn Aurora, giả bộ chột dạ:
“Cái này, ờm, kỳ thật bức điện báo này là do ta làm ra.”
“Ngươi?” Aurora vừa giận vừa buồn cười, nhưng càng nhiều hơn là mờ mịt.
Nàng hoài nghi có phải mình không cẩn thận bị em trai đùa dai rồi không.
Thật sự đúng là quanh năm săn thú bị diều hâu mổ mắt!
Lumian thành khẩn giải thích:
“Là như vậy, không phải ta vẫn luôn muốn đến Trier nhìn xem sao? Do đó hai ngày trước ta đã vụng trộm đến văn phòng điện báo gửi một bức điện cho ‘Tuần báo tiểu thuyết’, lấy giọng điệu của ngươi hỏi xem buổi họp mặt tác giả gần đây nhất diễn ra vào thời gian nào, bọn họ quả nhiên nhiệt tình gửi lời mời.”
“Hóa ra là như vậy…” Aurora tỏ vẻ bí mật cuối cùng được giải.
Một giây sau, nàng vớ lấy cây gậy gỗ đặt ở bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Đứa trẻ đã trưởng thành!”
Lumian vội vàng bổ sung:
“Aurora, không, chị à, ngươi nghe ta ngụy biện, không, nghe ta giải thích.”