Cạch cạch cạch, lúc hàm răng trên dưới va chạm, Lumian nhìn thấy chủ nhân của bàn tay này.
Nó cũng là vong linh mặc áo tang màu trắng, nhưng trên mặt đeo một chiếc mặt nạ được làm từ giấy trắng, bóng dáng bốc lên vô cùng thong thả trong tia sáng màu vàng.
Thấy Lumian dừng lại, vong linh cổ quái này đột nhiên trống rỗng hóa, định chồng lên hắn.
Lúc này, một tia sáng tinh thuần lại thần thánh chiếu đến, rơi lên trên người vong linh đeo mặt nạ này.
Nó thoáng chốc cố định ở đó, thân thể bốc cháy kịch liệt lên, hóa thành từng làn khói đen tiêu tán.
“Đừng dừng lại!” Aurora thu hồi tay phải đang đặt trên kim cài áo bằng vàng, tiếp tục chạy như điên tới trước.
Lumian thoát khỏi rét lạnh, nhanh chóng đuổi kịp chị gái.
Dựa vào đống bột phấn màu xám đen và pháp thuật của phù thủy, hai người một trước một sau mạnh mẽ xuyên qua nơi đồng không mông quạnh, không biết có bao nhiêu vong linh mặc đồ tang màu trắng đã bốc hơi lên ở trong tia sáng màu vàng kia.
Đáng tiếc là Aurora không có khả năng chỉ chuẩn bị một loại tài liệu, mỗi loại đều nhồi đầy một túi to, là phù thủy, nàng phải cân nhắc đến đủ loại tình huống đủ loại cảnh tượng.
Không bao lâu sau, túi giấu kín đựng bột phấn hoa hướng dương của nàng đã trống rỗng.
Lúc này, bọn họ cách bên cạnh nơi đồng không mông quạnh còn đến mấy trăm mét, vong linh xung quanh lại giống như vô cùng vô tận.
Điều càng khiến cho hai chị em sợ hãi là hình như kỵ sĩ tử vong kia đã nhận ra động tĩnh ở bên này, đang giục ngựa chuyển hướng về phía hai người.
Trong tia sáng màu vàng, vẻ mặt Aurora thay đổi vài lần, thả chậm bước chân, cắn răng nói:
“Em trai ngu ngốc, đợi lát nữa nghe ta đếm đến ba, ngươi chạy như điên tới bên cạnh đồng không mông quạnh, không được quay đầu!”
Lumian đang định phản đối, Aurora lại bổ sung thêm:
“Yên tâm, ta sẽ đi theo sau lưng ngươi, ngươi lưu lại sẽ chỉ quấy nhiễu ta sử dụng một pháp thuật lợi hại, liên lụy ta chạy trốn.”
Nàng vừa nói vừa gỡ kim cài áo bằng vàng trước ngực xuống, đưa cho Lumian cũng thả chậm tốc độ, đồng thời chỉ đạo:
“Tập trung linh tính của ngươi, kéo dài nó đến trên kim cài áo này, lát nữa khi chạy như điên lại đọc từ này, XXX!”
Lumian nghe không hiểu từ kia, nhưng cố thuộc phát âm.
Hắn nhận lấy kim cài áo bằng vàng kia, đã cảm nhận có tia sáng ấm áp chiếu lên trên người, rất nhiều ý niệm âm u theo đó biến mất, vì thế suy nghĩ đều chậm chạp một chút.
Theo bản năng cài kim cài áo lên, Lumian dựa theo chỉ điểm của chị gái tập trung tinh thần, kéo dài linh tính ra.
Aurora thấy bột phấn màu xám đen trong tay càng ngày càng ít, vừa lấy ra một loại tài liệu khác, vừa cao giọng hô:
“Một, hai, ba!”
Vì không liên lụy đến chị gái, Lumian chạy như điên.
Gần như đồng thời, hắn dốc sức hô lên từ kia:
“XXX!”
Kim cài áo đúc thành từ vàng phát sáng lên, tràn ra ngoài từng ánh mặt trời màu vàng mỏng.
Khoảnh khắc này, Lumian giống như đang đeo một vầng mặt trời tí hon trước ngực, những vong linh ở xung quanh theo bản năng tránh né hắn.
Bịch bịch bịch!
Hắn trong chạy như điên nhưng vẫn không yên lòng về chị gái, không nhịn được nghiêng nửa người, đầu quay lại, nhìn về chỗ Aurora.
Aurora đứng tại chỗ, quanh thân là từng đường hắc khí lượn lờ.
Hắc khí này giống như có lực hấp dẫn rất mạnh đối với vong linh, khiến cho chúng nó bỏ qua Lumian, đều nhào về phía Aurora.
Lumian không phải kẻ ngu, nhìn thấy một màn này đã rõ ràng sẽ theo phía sau trước đó chị gái nói là đang lừa mình.
“Aurora!”
Hắn kêu to một tiếng, trực tiếp phanh lại, thuận thế xoay người.
Hắn sợ người bị chết ở trong tuần hoàn, đợi đến khi tuần hoàn kết thúc sẽ chân chính chết đi.
Aurora theo tiếng nhìn lại, thấy hắn dừng bước, vội vàng gấp giọng kêu:
“Có phải ngươi bị ngốc không? Chạy đi!”
Lumian không nói gì, vọt về phía Aurora, vong linh ở phía trước ào ào nhường đường dưới chiếu rọi của kim cài áo bằng vàng.
Aurora thấy thế, khẽ cúi đầu, nhỏ giọng mắng:
“Thật là một kẻ ngốc…”
Nàng chợt lấy ra một loại tài liệu khác, vẩy chúng nó có màu đen như sắt tới chỗ Lumian.
Lumian lập tức bị một bàn tay to vô hình chặn lại, mạnh mẽ đẩy tới bên cạnh nơi đồng không mông quạnh.
Hắn giãy giụa kịch liệt, nhưng lại không thể tìm được điểm có thể dùng sức.
Một giây sau, hắn thấy Aurora với mái tóc màu vàng dựng lên nở nụ cười hơi bi thương.
Aurora dịu dàng kêu:
“Em trai ngu ngốc, cố gắng sống sót…”
Lời còn chưa dứt, hắc khí xung quanh nàng đã bị các vong linh triệt để cắn nuốt không còn.
Nàng trực tiếp bị lộ ra trước mặt các bóng dáng nhiều không đếm xuể và kỵ sĩ tử vong kia.
“Aurora!”
Ánh mắt của Lumian cực hạn, hốc mắt giống như vì vậy muốn vỡ ra, rất nhiều tơ máu màu đỏ xuất hiện ở trong con ngươi và mặt ngoài làn da hắn.
Nhưng hắn vẫn khó ngăn cản nổi bị đẩy tới bên cạnh nơi đồng không mông quạnh.