Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 147

Trong văn phòng thám tử.

"Thưa anh, ủy thác của anh đã được hoàn thành rồi." Thám tử Henry với chất giọng trầm khàn nhìn quý ông mặc áo vest đuôi tôm, đội mũ phớt tơ lụa kèm chiếc khẩu trang sậm màu, nói như kiểu thở phào nhẹ nhõm: "Đây thực sự không phải là nhiệm vụ dễ dàng, nhưng cũng không khó, chẳng qua khiến chúng tôi khá là vất vả. Nói thẳng thì tôi rất hối hận rằng lúc trước hình như mình đưa ra chi phí hơi thấp."

Không, mặc kệ anh nói thế nào thì tôi cũng sẽ chẳng thanh toán thêm dù chỉ một đồng penny! Klein thầm nhấn mạnh một câu như thế trong lòng, rồi chỉ vào chồng tài liệu khá dày trên bàn: "Đây là báo cáo điều tra?"

"Đúng vậy." Henry ấn chồng báo cáo điều tra phải tới ít nhất sáu mươi trang xuống, thở dài: "Đây là vụ rắc rối nhất mà tôi từng nhận..."

Anh ta còn chưa nói xong thì đã thấy Klein giơ bốn tờ 1 bảng tới, thế là lập tức tập trung sức chú ý vào việc phân biệt xem chúng là thật hay giả.

"Đây là toàn bộ khoản cuối." Klein giơ tay cầm lấy xấp báo cáo khá dày kia.

Henry ho khan hai tiếng:

"Anh đúng là một quý ông có chữ tín. Ôi, ban đầu tôi cũng không ngờ sẽ phải sử dụng nhiều giấy cho bản báo cáo điều tra này như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của tôi."

Đúng lúc này Klein cầm lấy xấp báo cáo dày kia đột ngột đứng dậy.

Hắn khẽ cúi đầu rồi lập tức nhấc gậy batoong đi tới phía cửa.

Những lời tiếp theo cứ thế mắc kẹt nơi cuống họng của thám tử Henry.

Hừ, làm sao tôi có thể chi tiền cho mấy tờ giấy báo cáo này chứ? Chúng vốn nằm trong toàn bộ chi phí cho cuộc điều tra này rồi! Klein vuốt số tiền 5 bảng 8 saule còn lại, lòng thầm nghĩ, bước nhanh tới đường Besik.

Hắn quan sát bốn phía trước, xác nhận là không ai chú ý tới mình rồi mới nhanh nhẹn rời khỏi nơi đây, tìm cơ hội bỏ khẩu trang xuống.

Klein không định về nhà ngay lúc này, mà hắn định tìm một quán cà phê gần đó, nhanh chóng xem đống báo cáo này để tìm ra những căn nhà cho thuê có "ống khói đỏ" hắn từng bói được, sau đó tranh thủ thời gian trước bữa tối đi điều tra một lần.

Khu gần quảng trường này có khá nhiều quán cà phê, nhưng không có quán nào phù hợp với yêu cầu của Klein. Từ khi máy móc hơi nước trở thành biểu tượng của thời đại, càng ngày càng có nhiều quán cà phê đã giảm phong cách của mình xuống, tự biến thành thứ hệt như nhà ăn giá rẻ cung cấp trà, cà phê, các loại bánh mì bánh nướng và những món như thịt dê hầm đậu Hà Lan cho đám lao động bận rộn, vì vậy những quý ông quý bà có thể diện không còn tới các quán cà phê dể bàn bạc, không còn coi hành vi đó là tượng trưng cho địa vị. Mọi loại câu lạc bộ bắt đầu xuất hiện, thay thế chức năng xã giao ban đầu này cho các quán cà phê.

Cuốc bộ một lúc, Klein mới tìm được một quán cà phê trông có vẻ không tệ cho lắm.

Hắn ngồi xuống chiếc ghế ở trong một góc khá kín đáo, nhấp một hớp cà phê Nam Will mà chỉ cần ba và 1/2 đồng penny là mua được, cẩn thận lật xem bản báo cáo.

"... Khu phía bắc, đông, tây, nam, Kim Ngô Đồng và khu bến cảng với đại học ở thành phố Tingen này có tất cả 1.179 căn nhà có ống khói màu đỏ... Vùng ngoại ô Tingen có tổng cộng 546 căn phòng có ống khói đỏ mà chủ thuê miêu tả... Trong số đó không bao gồm một số thị trấn và vùng quê vốn thuộc Tingen nhưng cách nơi đây khá xa.

Bên dưới là địa chỉ và thông tin về chủ nhà với khách thuê tương ứng của mỗi căn nhà. Dựa theo yêu cầu của người ủy thác, đã sưu tầm kỹ càng chi tiết những thông tin trong vòng ba tháng gần đây."

...

Klein lật từng tờ một, không ngừng lấy chiếc bút máy ghi chép lại trên trang giấy mà hắn mang theo.

Cuối cùng hắn phát hiện khi hắn bói toán được "ống khói đỏ" thì có tất cả hai mươi lăm căn nhà đã đổi khách thuê.

"Không phải là quá nhiều, có thể tranh thủ điều tra trong vòng hai ngay. Ừm, mình đã nhìn thấy ống khói đỏ và một phần căn nhà kia từ trong xem bói cảnh mơ, chỉ cần gặp lại ở ngoài đời thực chắc chắn sẽ khiến linh tinh cảm thấy quen thuộc, từ đó xác nhận mục tiêu. Nói đơn giản thì mình chính là công cụ điều tra người thật..." Klein lặng lẽ gật đầu, dựa theo vị trí của những ngôi nhà hắn tính toán xem hôm nay sẽ đi mười lăm chỗ nào trước.

Còn làm vậy có nguy hiểm không, hắn không cần xem bói cũng nhận được đáp án. Nếu khách thuê nhà đã thay đổi, như vậy cho thấy kẻ đứng sau khiến vận mệnh của hắn có điểm không phù hợp, khiến hắn luôn gặp phải sự kiện trùng hợp đã chuyển đi nơi khác!

Hy vọng có thể từ chủ nhà biết được người thuê lúc trước trông như thế nào... Nhưng mà nếu kẻ đứng sau có thể thần không biết quỷ không hay ảnh hưởng tới vận mệnh của mình, làm cho những sự trùng hợp ấy xuất hiện một cách rất tự nhiên, chắc chắn kẻ đó sẽ có cách loại bỏ dấu vết tồn tại của bản thân... Ôi, chỉ có thể khẩn cầu nữ thần làm cho tên kia để lộ sơ hở... Klein thở hắt ra, cố gắng lên dây cót tinh thần. Hắn đội mũ lên, cầm gậy và xấp báo cáo đứng dậy ra khỏi quán cà phê.

Tiếp đó hắn bỏ 2 saule thuê một cỗ xe ngựa hai bánh, cố gắng lướt qua mười lăm ngôi nhà có ống khói đỏ trước bữa tối. Tiếc rằng tất cả đều không phải ngôi nhà hắn nhìn thấy trong giấc mơ.

"Nếu ngày mai đi điều tra xong mà vẫn như thế này thì phiền toái rồi, kẻ đó vẫn ở lại căn nhà có ống khói đỏ mà ta đã bói ra... Điều này chứng tỏ gã rất tự tin không sợ cuộc điều tra của ta, thậm chí không sợ việc bị tiểu đội Kẻ Gác Đêm thành phố Tingen vây bắt, hoặc cho thấy rằng gã không biết là mình đã bị lộ, thứ đối kháng với việc xem bói của ta sau đó là một loại sức mạnh hoàn toàn không phải của gã..." Klein đứng ở trước cửa nhà số 2 phố Hoa Thủy Tiên, phân tích những khả năng có thể xảy ra.

Mấy phút sau, hắn phủi đám bụi trên chiếc áo bành tô, ấn chiếc mũ phớt trên đầu xuống, lấy chiếc chìa khóa bằng đồng ra rồi mỉm cười mở cửa nhà.

Tối nay hắn định chuẩn bị món thịt cừu hầm với thịt nướng mật ong cho Benson và Melissa.

...

Mười một giờ đêm, ba anh em chúc nhau ngủ ngon xong rồi ai về phòng người nấy.

Klein đóng cửa phòng lại, đi tới đứng trước bàn đọc sách, nương theo ánh sáng đèn khí gas nhìn ra bên ngoài cửa sổ lồi. Lúc này con phố gần đó tối om, chỉ có vài ánh đèn đường ít ỏi đang chỉ rõ phương hướng. Các ngôi sao trên không trung như gắn lên lớp vải màn đen sì, lấp lánh sáng, không rõ cho lắm.

"Không biết Backlund, thủ đô được xưng là "Vùng đất của hy vọng", "thành phố của những thành phố" trông sẽ như thế nào..." Klein im lặng nói một câu, rồi chìa tay nắm lấy vải rèm chuẩn bị kéo vào.

Ù!

Đúng lúc này, một cơn gió lạnh bỗng thổi qua không chút dấu hiệu nào, ánh đèn khí gas lập tức chuyển sang màu xanh lục.

Theo bản năng Klein lùi ra sau vài bước, rất có bản năng nghề nghiệp làm hai răng nanh bên trái gõ vào nhau hai cái, cùng lúc đó hắn chợt lao tới gần đầu giường hòng lấy khẩu súng lục để bên dưới gối.

Trong tầm mắt hắn, bức tường trên bàn sách dưới đèn khí gas kia đột nhiên lồi ra một khuôn mặt mờ mờ không có mắt mũi, chỉ có mỗi miệng!

"Đừng nổ súng." Khuôn mặt đó mở miệng lên tiếng.

Có thể nói chuyện trao đổi? Klein đã cầm súng trong tay, giơ lên nhắm thẳng vào mục tiêu.

Khuôn mặt kia khẽ cười rồi nói:

"Tôi là Daly."

Daly? Người Thông Linh Daly đã được điều đến giáo khu Backlund? Klein nghi hoặc cau mày hỏi:

"Quý cô Daly?"

"Tôi biết tới thăm thế này thì hơi lỗ mãng, hẳn là phải báo cho cậu trước một tiếng để cậu chuẩn bị trước, nhưng hiện giờ tôi không tiện gặp mặt cậu trực tiếp, chỉ có thể thông qua tên nhóc này để trao đổi với cậu." Khuôn mặt không mắt không mũi kia cười một tiếng.

Tuy giọng nói không đúng, kiểu mờ ảo chói tai, nhưng đúng là phong cách nói chuyện của Daly... Năng lực của Người Thông Linh đúng là ngầu ghê... Klein thầm cảm khái một câu, nhưng không hề hạ súng xuống:

"Cô muốn trao đổi điều gì với tôi?"

"Nếu tôi là cậu, tôi sẽ dùng linh tính khóa kín căn phòng này trước, không thì người nhà của cậu sẽ cho là cậu có vấn đề về tinh thần." Khuôn mặt kia trêu ghẹo: "Ha ha, cậu không cần đề phòng như vậy. Vì Dunn gửi thư nên tôi mới bí mật trở lại Tingen. Cậu biết đó, Kẻ Gác Đêm không thể tùy tiện rời khỏi khu vực mình trực thuộc."

"Thư của đội trưởng?" Klein không tới gần bàn học, mà lục lọi bột Đêm Thánh từ trong túi ngầm của chiếc áo khoác gió màu đen.

"Tôi và Dunn đều là người phi phàm phát triển từ tiểu đội Kẻ Gác Đêm thành phố Tingen, có mối quan hệ khá vững chắc với nhau. Thứ Năm tuần trước, đúng vậy, là thứ Năm, anh ta gửi cho tôi một bức thư nhắc tới chuyện của cậu, nói là cậu bắt chước châm ngôn của Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn, từ hành vi xem bói tổng kết ra quy tắc Thầy Bói cho mình, cũng nói rõ là điều này rất có ích cho cậu trong việc nắm bắt ma dược, từ đó không còn nghe thấy những âm thanh không nên nghe, nhìn thấy những hình ảnh không nên nhìn. Dunn nói là trường hợp của cậu rất giống tôi. Ha ha, cậu thực sự không định phong tỏa căn phòng này à? Cá nhân tôi không ngại bị anh em của cậu hiểu nhầm thành thứ gì đâu." Khuôn mặt kia giải thích với ngữ khí không nhanh cũng không chậm.

Hóa ra là vậy... Đúng là Daly thật... Klein thở phào nhẹ nhõm, lại nhét bột Đêm Thánh vào trong túi áo, sau đó đi tới trước bàn đọc sách lấy con dao bạc nhỏ làm nghi thức ra từ trong ngăn kéo.

Nhanh chóng dựng lên bức tường linh tính, hắn quay người nhìn khuôn mặt kỳ lạ nổi lên từ bức tường:

"Daly, đội trưởng còn nói gì trong thư không?"

"Anh ta chỉ bày tỏ sự thắc mắc của mình, cảm thấy là mình đã nắm được cái gì đó, nhưng lại không thể nhận ra, mong có thể nhận được ý kiến của tôi." Daly dùng khuôn mặt không mắt không mũi này đáp: "Mà sáng nay tôi vừa mới đọc xong lá thư này. Tôi biết rằng cậu không hề ngây thơ như những gì cậu nói. Ha ha, cậu Moretti, tôi nghĩ là cậu đã tổng kết ra phương pháp đóng vai rồi!"

"Đây là mục đích cô tìm tôi?" Klein hỏi lại, không hề khẳng định cũng chẳng phủ định.

Daly đã biết chính xác về phương pháp đóng vai.. Hắn tỉnh táo phán đoán một câu như vậy trong lòng.

Daly khiến khuôn mặt kia triển lộ ra nụ cười: "Đúng vậy. Tôi cho rằng chúng ta nên thẳng thắn với nhau về chuyện này. Tôi biết cậu tổng kết ra phương pháp đóng vai, chắc chắn là cậu cũng biết tôi nắm giữ được phương pháp đó. Ôi, điều khiến người ta không thoải mái là tôi mất gần hai năm mới nhận ra điều đó, mà cậu chỉ mới trở thành người phi phàm được có nửa tháng."

Nghe Daly nói vậy, Klein chấm chước giây lát rồi thản nhiên cười nói: "Bởi vì tôi có cô làm tấm gương cho mình."

Hắn vốn định nói là "Tôi chỉ đứng trên vai người khổng lồ", nhưng cuối cùng lại quyết định là không cho Russel đại đế có cơ hội xuất hiện bên tai mình nữa.
Bình Luận (0)
Comment