Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 223

Dịch: alreii

Biên: Cún Con Xa Nhà

Klein cẩn thận lắng nghe, hỏi lại một câu: "Cho nên cậu hoài nghi Zarel mà những thám tử đó nhìn thấy là do người khác đóng giả?"

Ian cầm lấy chiếc mũ tròn màu lá cọ của mình, trả lời như đã sớm suy xét kỹ: "Đây là một khả năng. Nhưng tôi cho rằng độ khó của nó rất cao, cao đến mức cần phải thừa nhận mạo hiểm cực kỳ lớn. Buổi tụ hội vào buổi tối, đúng là ánh đèn không quá sáng, nhưng phần lớn người tham gia đều là thám tử, là những thám tử có sức quan sát nhạy bén. Chỉ dựa vào đống đồ hóa trang, râu giả thì rất khó mà che giấu được ánh mắt của bọn họ."

Có lẽ loại năng lực phi phàm nào đó có thể làm được. Giống như khả năng của Đói Khát Ngọ Nguậy vậy... Trong vấn đề vừa nãy của Klein có một cạm bẫy nhỏ, hắn muốn thông qua nội dung câu trả trời, biểu cảm trên mặt và ngôn ngữ cơ thể của cậu nhóc này để phán đoán cậu ta đã từng tiếp xúc với người phi phàm hay chưa, có hiểu biết gì về lĩnh vực thần bí không.

Đáp án sơ bộ là không có.

Ian thấy thám tử Moriarty khẽ gật đầu, tán thành suy luận của mình, thế là nói tiếp: "Tôi tin người mà những thám tử nhìn thấy được chính là ngài Zarel. Chẳng qua ông ấy không được tự do, bị người ta kiểm soát chặt chẽ, không thể truyền tin tức cầu cứu đi được. Sở dĩ ông ấy không đáp lại liên lạc của tôi, là vì để tôi cảnh giác. Để tôi đi tìm người tới cứu giúp ông ấy."

"Giải thích hợp lý." Klein buông lỏng hai tay, ngồi nhích về phía sau, để bản thân trông thả lỏng hơn, khiến người ta có lòng tin hơn.

Ian trầm mặc mấy giây, trịnh trọng tuyên bố: "Tôi muốn ủy thác anh điều tra ngài Zarel, xác nhận tình cảnh bây giờ của ông ấy, chỉ cần anh xác nhận thôi."

Cân nhắc đến việc đối phương là một người bán chuyên nghiệp thay thám tử thu thập tình báo và tin tức, Klein có lòng muốn kết giao, mỉm cười nói: "Vậy cậu định trả cho tôi bao nhiêu? Chắc cậu hiểu rõ, chuyện này cực kỳ nguy hiểm."

Ian cúi đầu bí mật liếc nhìn vào túi chiếc áo khoác lớn cũ kỹ, đắn đo nói: "Có hai phương thức, một là tôi trực tiếp trả đủ thù lao cho anh. Về sau mặc kệ nhiệm vụ đơn giản hay khó khăn, thì vẫn chỉ chừng đó. Trừ phi anh bị thương nghiêm trọng."

"Hai là tôi trả trước cho anh 5 bảng, chờ anh hoàn thành ủy thác. Xem độ khó của chuyện này, rồi tôi lại trả thêm, nhưng điều này dễ gây bất hòa, cho dù có hợp đồng giao ước."

Klein bày ra dáng vẻ suy nghĩ, qua gần ba mươi giây mới trầm ngâm nói: "Hoặc có thể thế này, cậu trả cho tôi 5 bảng trước, chờ nhiệm vụ kết thúc, lại giúp tôi làm ba việc. Yên tâm, không phải là việc quá khó, đều nằm trong phạm vi năng lực của cậu. Hơn nữa sẽ không để cậu cảm thấy quá khó, điều này có thể ghi trong giao ước hợp đồng."

Ian nhíu mày, chợt đứng bật dậy, nghiêng người về phía trước, vươn tay phải nói: "Được!"

Klein bắt tay với cậu ta, rút ra mấy phần hợp đồng mà hắn đã sớm chuẩn bị từ dưới bàn trà, cầm lấy bút máy bụng tròn, thêm toàn bộ mấy chi tiết vừa nãy đã bàn bạc xong vào bên trong, sau đó ấn dấu vân tay xác nhận.

Sau khi ký hợp đồng xong, hắn đưa một xấp giấy trắng cho cậu nhóc Ian, nhìn đối phương viết những tin tức liên quan đến thám tử Zarel.

Qua một lúc, hắn vừa lật xem đống tư liệu, vừa lên tiếng hỏi: "Nếu có tình huống khẩn cấp, hoặc là đã xác nhận được tình cảnh của Zarel, tôi làm sao để liên lạc được với cậu?"

Ian mím môi, một lúc lâu vẫn không nói chuyện, thẳng đến khi Klein ngẩng đầu nhìn qua thì cậu nhóc mới trả lời với vẻ cứng nhắc: "Không cần liên hệ với tôi, tôi sẽ xuất hiện vào lúc thích hợp."

Cậu ta chẳng nhiều lời, móc một chồng tiền mặt thật dày từ trong túi chiếc áo khoác cũ kỹ, chúng nó như thể được xếp theo thứ tự từ lớn đến nhỏ một cách nghiêm ngặt, nhìn rất chỉnh tề.

Ian rút ra 3 tờ tiền mệnh giá 1 bảng ở phía dưới cùng trước, tiếp đó lại đếm 6 tờ 5 saule, sau cùng là 10 tờ tiền 1 saule.

Thấy đối phương để tiền ngăn nắp chỉnh tề, ngay cả chân dung mấy vị quốc vương cũng phải là đầu hướng lên trên, thậm chí không xê xích chút nào, Klein bỗng thoáng muộn phiền.

Đây là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế giai đoạn cuối... Hắn không tiếng động thở hắt ra một hơi, nhận lấy thù lao đối phương đẩy tới.

Dựa vào phán đoán thông qua ánh mắt của hắn, số tiền còn lại của Ian không quá 3 bảng.

Đoán chừng cậu nhóc đã mang theo toàn bộ tích góp trên người... Nếu lúc nãy mình yêu cầu nhiều thù lao hơn, không biết cậu ta có hủy bỏ vụ này không nhỉ? Tướng mạo của cậu ta nhìn không giống loại người đó lắm... Klein tùy ý gấp đống tiền kia lại, mặc kệ chúng có chỉnh tề hay không. Thế là hắn thành công nhìn thấy vẻ mặt có hơi vặn vẹo của Ian.

"Tôi sẽ cố gắng sớm hoàn thành điều tra." Klein vừa đứng dậy vừa vươn tay, bày ra tư thế tiễn khách.

"Cảm ơn sự giúp đỡ của anh." Ian thành khẩn nói cảm ơn, bởi vì rõ ràng mức thù lao đối phương đưa ra đã được "giảm giá".

Klein đưa mắt tiễn cậu trai thành thục hơn nhiều so với tuổi tác rời đi. Hắn sờ cằm, không tiếng động lẩm bẩm một câu khá sâu xa: "Nước trong chuyện này rất sâu aiz."

"Ian từ đầu đến cuối đều không nhắc đến thám tử Zarel gần đây đang điều tra chuyện gì, đã giao phó cho cậu ta thu thập tình báo về phương diện gì..."

"Thôi bỏ đi, nhận bao nhiêu tiền thì quản chừng đó chuyện, mình chỉ cần xác nhận tình trạng bây giờ của Zarel."

Hắn quay người đi trở về phòng khách, tiện tay móc ra một đồng xu mệnh giá 1/4 penny từ trong túi quần.

Keng!

Đồng xu bay lên trên, con ngươi của Klein trở nên đậm màu, lẩm bẩm câu "Chuyện này có tồn tại nhân tố phi phàm hay không".

Sau đó tay phải của hắn mở ra, ý định đón lấy đồng penny đang rớt xuống.

Keng! Đồng xu xẹt qua ngón tay của hắn, rơi lên mặt đất, lăn đi xa.

Loại kết quả này có nghĩa là xem bói thất bại.

"Xem ra chuyện mà Ian giấu giếm còn nhiều hơn tưởng tượng của mình... Tin tức thiếu đến mức xem bói mơ hồ cũng không có được kết quả..." Klein cắn môi dưới, bước lên trước, cúi người nhặt lấy đồng xu.

...

Đêm hôm đó, vào rạng sáng, số 138 đường Tường Vi quận Bridge, Backlund.

Klein thay một bộ đồ công nhân màu xanh nhạt rẻ tiền, trên mép, dưới cằm và gò má dán đầy râu đen, thoạt nhìn có cảm giác như một ông chú ngang ngược thô kệch.

Hắn đội một chiếc mũ lưỡi trai xanh đậm, mũ kéo rất thấp, gần như che đi đôi mắt.

Kiểu mũ này vốn thuộc kiểu mũ săn của nước cộng hòa Entis, khác biệt với mũ hai lưỡi trai truyền thống của vương quốc Ruen, nhưng gần đây bắt đầu được thịnh hành ở tầng thấp và trung của Backlund.

Núp trong bóng mờ cây ngô đồng bên cạnh đường Entis, Klein nhờ vào đèn đường khí ga với tạo hình tao nhã, quan sát ngôi nhà đối diện.

Đó là nhà của Zarel.

Vị thám tử này là người xứ South Wales. Cha mẹ, người thân và bạn bè đều ở bên đó. Ông ta chỉ một thân một mình đến Backlund xông xáo, dần dần trở nên có tiếng tăm.

Ông ta vẫn còn độc thân, chỉ thuê hai hầu gái làm thời vụ, chính là kiểu cứ cách ba ngày sẽ tới quét dọn một lần, không cần lo ăn ngủ.

Lúc này cả ngôi nhà ông ta thuê không có lấy nổi một ánh đèn, tối đen như mực.

Klein tháo dây chuyền bạc dưới ống tay áo nơi cổ tay trái, để miếng thạch anh vàng rũ xuống một cách tự nhiên.

"Bên trong có nguy hiểm."

"Bên trong có nguy hiểm."

...

Sau khi đọc liên tục bảy lần, hắn mở mắt, nhìn thạch anh đang chuyển động đều theo chiều kim đồng hồ, nhưng biên độ rất chậm, biến đổi rất nhỏ.

"Có nguy hiểm, nhưng không lớn." Klein nói khẽ một câu. Hắn lần nữa kiểm tra các vật phẩm như bài Tarot, bùa chú tự chế và bột Thánh mang theo trên người.

Làm xong hết thảy, hắn ngắm nhìn xung quanh, thừa dịp đêm khuya vắng người, nhanh nhẹn vọt đến phía đối diện.

Nhà của Zarel không có hành lang bên ngoài, không có vườn hoa, nằm sát mép ngay cạnh đường cái. Klein vòng qua bên hông, men theo ống dẫn nước, nhẹ nhõm trèo lên sân thượng nhỏ phơi quần áo ở tầng hai.

Tiếp đó hắn móc một lá bài bài Tarot, nhét vào khe hở, mở được cánh cửa đi thông vào hành lang.

Dựa theo bản vẽ bố cục ngôi nhà của Ian, Klein bước chân khẽ gần như không phát ra tiếng động đi tới bên ngoài phòng ngủ của Zarel.

Hắn gõ nhẹ răng trái, mở linh thị, cách một tấm cửa gỗ, nhìn vào bên trong.

Linh thị có thể xuyên qua vật cản không có linh tính thấy được màu sắc của khí tràng, nhưng nó quan hệ mật thiết đến trình độ của bản thân. Hiện giờ Klein có thể quan sát xuyên qua cửa gỗ, nhưng không thể nào xuyên qua được tường đá, hơn nữa cảnh tượng nhìn thấy được sẽ không quá rõ ràng.

Trong tầm mắt của hắn, phòng ngủ đằng sau cánh cửa có ba đoàn khí tràng hình người, màu sắc mờ nhạt, phân biệt nằm ở ba vị trí khác nhau.

Ba người vẫn luôn mai phục... Vì để bắt được Ian, hoặc là người nào khác? Phòng ngủ không quá lớn... Hắn đứng trong bóng tối tự hỏi, tỉnh táo cân nhắc kết quả quan sát được.

Lúc này, hắn chợt lùi về phía sân thượng, bước khẽ.

Trở lại sân thượng, Klein lấy ra một một lá bạc mỏng từ trong túi áo.

Đây là bùa Ngủ Say hắn mới chế tạo lúc chiều.

Klein không hề khẩn cầu với Nữ Thần Đêm Tối, mà là với chính mình. Sau khi cử hành nghi thức với đối tượng "Kẻ Khờ không thuộc về thời đại nay...", hắn liền tiến vào thế giới sương xám hưởng ứng.

Bởi vì cách thức này khó mà điều động được sức mạnh của màn sương xám trong không gian thần bí, Klein chỉ có thể lấy linh tính của mình để "Đáp lại", cuối cùng bùa chú làm ra được khá tệ, nhưng tốt hơn cái loại dùng phương thức "Tôi lấy danh nghĩa của tôi" làm ra, miễn cưỡng đủ xài.

Lại lần nữa nhìn xung quanh, Klein che miệng, khẽ đọc một từ đơn Hermes cổ: "Đỏ rực."

Cảm nhận được bùa chú thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, hắn lại nhanh chóng đi khẽ đến trước cửa phòng ngủ của Zarel. Vừa nắm lấy tay cầm, vừa rót linh tính vào trong lá bạc mỏng.

Kít kít! Klein cẩn thận vặn mở tay nắm, lặng lẽ đẩy cửa phòng ra một khe hở nhỏ.

Tiếp đó, hắn ném bùa Ngủ Say vào bên trong.

Rụt tay về, Klein lại lần nữa đóng cửa, bắt đầu đếm số.

"3"

"2"

"1"

Hắn chợt đẩy mạnh cửa phòng ra, lộn nhào người vào.

Bởi vì không cảm nhận được động tĩnh của ba người kia, Klein đứng dậy, nương nhờ ánh trăng đỏ rực chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, bắt đầu quan sát tình cảnh bên trong phòng.

Đây là một phòng ngủ có bố cục bình thường, một chiếc giường, một cái tủ, một cái bàn, một bộ sofa, một giá móc áo.

Một người đàn ông mặc áo khoác đen ngã ở bên kia giường, gã đang gáy o o, ngủ rất say.

Ngoài ra bên cạnh sofa nhỏ, đằng trước tủ quần áo đều có người, bọn họ đều đã rơi vào ngủ say.

Klein xác nhận trạng thái của ba người xong, hắn thả nhẹ động tác, đi đến đầu giường, cúi người tìm được mấy sợi tóc ngắn màu nâu vàng.

Căn cứ vào nội dung được viết trong tư liệu của Ian, thám tử Zarel chính là một người đàn ông có mái tóc ngắn nâu vàng.

Chắc không sai đâu... Klein nói nhỏ một câu. Hắn nắm mấy sợi tóc đó, chậm rãi ngồi xuống, ngồi bên trong bóng tối nhiễm phải chút đỏ rực của ánh trăng, tính dùng cách xem bói trong mơ để tìm kiếm Zarel.

Dựa lên lưng ghế sofa, khóe miệng hắn nhếch lên, không tiếng động lẩm bẩm một câu: "Đây chính là suy luận..."
Bình Luận (0)
Comment