Dịch: 707DefenderOfJustice***
Tiền thưởng, tiền xe, phương thuốc có hiệu quả phi phàm… Emlyn White nghe xong, nhất thời không kịp phản ứng.
Đây không phải câu trả lời anh ta mong đợi.
Phong thái quý ông của anh đâu rồi? Ma cà rồng sững sờ nghĩ.
Là một thám tử, tuân thủ theo nguyên tắc kế toán rõ ràng là tố chất phải có. Hơn nữa, anh còn làm gián đoạn thời gian đi câu lạc bộ Cragg của tôi. Không biết hai ngày qua, món ăn số lượng giới hạn là gì… Klein nhìn Emlyn White, nửa đùa nửa thật oán thầm một câu.
Lát sau, Emlyn gượng cười, nói:
“Tôi phải thấy bệnh nhân trước rồi mới tiến hành điều chế phương thuốc thích hợp được.”
Nghe anh nói tự tin thật… Klein suy tư gật đầu.
Hắn chợt nghĩ tới một vấn đề.
Gia đình White có vẻ là học giả dược phẩm xuất sắc. Nếu mình bị thương hay trúng độc, có thể tìm đến họ để điều trị… Trước đó mình đã phải bỏ bao công sức lấy phối phương “Bác Sĩ” từ cha xứ Otlowski, giờ lại thành vô dụng rồi? Chẳng cần bồi dưỡng một trợ thủ am hiểu điều trị nữa, đúng là mưu kế không bằng thời thế mà…
Cơ mà, cũng không hẳn là lãng phí. Mình đã thu hồi được vốn từ tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’ rồi. Loại phối phương này, chỉ cần tồn tại, sẽ luôn có giá trị…
Hơn nữa, gia đình White chắc chắn sẽ tránh xa khỏi đại lộ Anchor và sống với một danh tính mới. Có thể mình sẽ không tìm ra họ được, cũng không tiện đến thế…
Không, trước khi giải quyết được ám thị từ ‘Ngọn nến Mộng Yểm’, mình chỉ cần đến giáo đường Bội Thu nằm vùng là sẽ đợi được Emlyn White…
Nghĩ vậy, Klein bỏ mũ xuống, cúi đầu nói:
“Không thành vấn đề, tôi sẽ dẫn anh đi khi tới lúc.”
“Tôi sẽ không trì hoãn thời gian của anh thêm.”
Biểu cảm của Emlyn White biến đổi vài lần, do dự nói:
“Nếu anh có thể giải trừ ảnh hưởng của ‘Ngọn nến Mộng Yểm’, anh sẽ nhận được thù lao còn lớn hơn, và…”
Anh ta ngừng lại một chút, hất cằm nói: “…đạt được tình hữu nghị với Huyết tộc.”
Tôi là một “Ảo Thuật Gia”, chỉ có Trâm Ngực Thái Dương với Bình Độc Tố Sinh Học. Đối với phương diện tâm trí của một người, tôi chỉ lợi dụng được chút giới hạn để thông linh, chứ nào có biện pháp gì? Trong số những người tôi quen biết, cũng chỉ có tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ là hiểu biết lĩnh vực này nhất, nhưng cô ấy mới Danh sách 8, chỉ là “Người Đọc Tâm”… Trừ phi, trừ phi anh đổi tín ngưỡng thành “Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này”, chúng ta mới có khả năng sử dụng kiến thức được ghi lại trong “Cuốn Sách Bí Mật”, giúp anh giải quyết vấn đề này thông qua một nghi lễ tương ứng… Nhân đây, ma cà rồng xem ra chỉ sùng bái mặt trăng nguyên thủy, có vẻ rất giống với đám người “Vua Pháp Sư” kia… Có khi nào vị Cổ Thần được ghi lại trong thành Bạch Ngân, Thủy Tổ Ma Cà Rồng Lilith, chính là mặt trăng nguyên thủy không?
Klein cười nói khi suy nghĩ vẫn đang bay bổng:
“Tôi sẽ thử tìm cách giúp anh.”
Emlyn White gật nhẹ, không nói thêm nữa, nôn nóng quay người, xông về cánh cổng.
Nếu không phải người lái xe ngựa còn đang gần đó, hẳn anh ta đã xòe đôi cánh dơi đen bay thẳng lên tầng hai.
Klein cười, lắc lắc đầu.
Hắn ngồi chiếc xe ngựa cho thuê vừa nãy, đi tới trạm tàu hơi nước cách đó không xa, chuyển quay về quận Jowod, số 15 phố Minsk.
Trước khi vào cửa, Klein, người đã hình thành thói quen mở hòm thư, kiểm tra thư từ.
Ngạc nhiên thay, thật sự có một phong bì trong đó.
Phong bì không dán tem, chỉ đề “Gửi: thám tử Sherlock Moriarty” và ký bởi “Jurgen Cooper”.
Luật sư Jurgen? Klein nghi hoặc cầm phong thư lên, tiện tay xé mở.
Dưới ánh sáng đèn đường, hắn trông thấy bên trong có một trang giấy cùng hai tờ tiền mặt.
Hai tờ tiền mặt có mệnh giá theo thứ tự là 1 saule và 5 saule.
Tổng cộng là 6 saule… Khoảng thời gian này mình cho con mèo ăn ba lần… Hợp đồng là mỗi lần 2 saule… Klein hiểu ra, mở cánh cửa, đốt đèn khí gas.
Mở lá thư ra, hắn nhận thấy nội dung trên lá thư cũng không nhiều, những dòng chữ viết tay của Jurgen thì cẩn thận, tỉ mỉ, nghiêm túc hệt như anh ta vậy.
“Kính gửi thám tử Moriarty.”
“Cảm ơn anh đã chăm sóc cho Brody thời gian qua. Đây là thù lao anh nên nhận được.”
“Tôi đã kéo chuông cửa hai lần, nhận ra anh không có nhà, nên đành gửi khoản thanh toán qua thư, để vào hòm thư nhà anh.”
“Nếu không, có khả năng tối mai tôi mới có thời gian rảnh lại đến đây, sẽ quá mất hạn định đã thỏa thuận bằng lời, vì bà nội tôi cam kết là đêm nay.”
“Làm một luật sư, tôi rất coi trọng hiệu lực của các thỏa thuận bằng lời nói và hy vọng chúng sẽ được thực hiện nghiêm túc.”
“Cuối cùng, cảm ơn anh một lần nữa.”
“Jurgen Cooper.”
Ngài luật sư à, sự cảm kích của anh thật khô khan và y nguyên chả thay đổi gì, còn chẳng bằng Brody ấy. Nhưng lời giải thích cho hành động của anh thì lại rất chi tiết. Quả là phong cách tiêu chuẩn của Jurgen… Cơ mà, sao lại là hòm thư chứ? Trước kia ở Trái Đất, lúc chưa xuyên việt đến đây, có khi cả tháng mình còn chẳng nhìn đến hòm thư dưới lầu một lần… Klein cười trong lúc xếp chỗ tiền mặt lại, để vào túi, sau đó rút giấy viết thư ra, viết cho thám tử Stuart.
Sau khúc dạo đầu hàn huyên, hắn mới cân nhắc, đặt bút viết:
“…Tôi đã tìm thấy Emlyn White trong giáo đường Bội Thu ở phố Thutva. Đó là một giáo đường rất nhỏ, thuộc về Giáo hội Mẫu Thần Đại Địa, khá hiếm thấy ở Ruen… Emlyn White tự nói rằng vì gặp vài chuyện nên mới bỏ nhà trốn đi. Sau đó, anh ta được giám mục giáo đường Bội Thu thu nhận và ở tại đó, trở thành một…”
Klein suy nghĩ một hồi, mới viết ra cụm từ “tình nguyện viên”.
Tiếp, hắn lời ít ý nhiều mà nói:
“Cũng nhờ tôi khuyên bảo, anh ta đã trở về số 48 đại lộ Anchor, nhưng có thể vẫn sẽ quay lại giáo đường Bội Thu để làm tình nguyện viên.”
Viết xong, Klein đọc lại toàn bộ lá thư một lần, buông bút máy xuống, gấp gọn tờ giấy lại thật chỉnh tề.
Hắn lục tìm một cái phong bì, nhưng chưa dán tem lên, định mướn người chuyển trực tiếp đến nhà Stuart trong ngày mai.
Nếu gửi qua hệ thống bưu chính của vương quốc, thì dù có gửi ngay hôm nay, cũng phải tới mai mới có người lấy đi, rồi còn thêm thời gian chọn nhặt và đưa gửi. Vậy nên, dù cùng sống trong thủ đô Backlund, ít nhất phải hôm sau nữa lá thư này mới đến tay Stuart. Chỉ tới lúc đó, gia đình White mới nhận được thông báo. Mà khoảng thời gian này, Emlyn White chính xác là một tên không xu dính túi, chỉ có mấy con rối mà thôi.
Điều này cũng nhằm mục đích nhận được khoản thanh toán sớm… Klein cười khúc khích, thu dọn bàn trà, trở về tầng hai, đánh răng, tắm rửa.
…
Sáng thứ tư, sau khi tốn 2 saule ủy thác một vị đánh lái ngựa gửi tin, Klein mua chút nguyên liệu cho món cơm hải sản Dipsy, định làm cơm chiên trứng hôm nay.
Nghĩ đến những hạt cơm trắng tinh, hắn không nhịn được nuốt nước miếng.
Sau khi tốn chút thời gian vày vò nồi niêu, giày vò đủ thứ dụng cụ bếp, cuối cùng hắn cũng nấu được một nồi cơm chiên trứng thơm ngào ngạt, kết hợp với chút thịt muối và hồng trà, vừa ăn vừa suýt mừng rớt nước mắt.
Quả là một hương vị khiến người ta cảm động và hoài niệm mà… Ăn hết sạch hai đĩa lớn cơm chiên trứng, Klein ngồi xuống ghế, vuốt ve bụng một hồi.
Trong sự tình Emlyn White có quá nhiều biến cố và hướng đi bất thường, nên buổi biểu diễn của hắn còn chưa thực sự bắt đầu đã phải kết thúc. Chưa đạt được mục đích đã dự đoán, chỉ còn cách tìm cơ hội chủ động biểu diễn khác.
Tuy nhiên, Klein vẫn đạt được thu hoạch. Thất bại chính là một loại trải nghiệm, và ít nhất nó cũng khiến hắn nhận ra một điều:
Không giống như ảo thuật bình thường, buổi biểu diễn của mình không chỉ có trợ thủ, mà còn có kẻ địch và người tham dự. Phản ứng và lựa chọn của họ gần như có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của biểu diễn. Mình phải cân nhắc đến tất cả các yếu tố này…
Đây cũng là một bài học. Được dạy bảo trong những vấn đề tầm thường thế này vẫn hơn là nhận bài học thấu xương trong những vấn đề quan trọng…
Klein nhìn chiếc đĩa trống không trước mặt, suy nghĩ xem còn có gì để chủ động đi “biểu diễn”.
Sau khoảng thời gian nghiêm túc cân nhắc, hắn nhận ra chẳng có gì cả.
Đương nhiên, cũng không phải là tuyệt đối, chỉ là không phù hợp để hắn làm lúc này.
Ví dụ, Klein đã luôn muốn giải quyết ác linh kỷ thứ Tư trong di tích vương triều Tudor. Nhưng dù có cả Sharon cùng với ‘Thâm Hồng Nguyệt Miện’ và Marik đã có đặc tính phi phàm “Oan Hồn”, Klein cũng chẳng tin cả đám có cơ hội đối phó lại quái vật Danh sách cao, không chừng còn chết trước khi kịp biết tại sao.
Chủ động biểu diễn không phải là chủ động tìm đường chết, không phải cầm sinh mệnh đi biểu diễn… Klein thầm khuyên nhủ bản thân.
Mặt khác, hắn còn một chuyện muốn làm, nhưng không nghĩ sẽ có cơ hội.
Đó chính là đi tìm đứa trẻ kỳ quái đã mang lại vận xui cho bác sĩ ngoại khoa Eren, Will Oncetine.
Klein cảm thấy rất hứng thú với bộ bài Tarot mà đối phương cầm trên tay, muốn xác nhận xem nó có phải là một vật phẩm thần kỳ hay không.
Không may thay, sự vụ này đã bị Kẻ Gác Đêm tiếp nhận, mà Klein thì không muốn xen vào chuyện của cựu đồng đội.
Mình sẽ chờ đến lúc bác sĩ Eren nghỉ phép, đến câu lạc bộ Cragg, nghe ngóng tiến triển, sau đó mới quyết định hành xử ra sao… Klein nhanh chóng dệt nên ý tưởng.
Theo như những gì hắn biết, bác sĩ Eren thường rảnh rỗi vào chiều thứ sáu và chủ nhật, sẽ đến câu lạc bộ Cragg đánh tennis.
Klein cũng vừa xác nhận được thêm một việc thông qua “Báo sáng Backlund” hôm nay. Vào đêm mai, quý ngài ‘Con Mắt Trí Tuệ’ sẽ triệu tập một buổi tụ hội gồm những Người Phi Phàm.
Tạm thời mình không thể bán đặc tính phi phàm “Người Sói” hoặc Bình Độc Tố Sinh Học, thậm chí cũng không thể tìm người biến thứ trước thành vật phẩm thần kỳ được… Cường giả Danh sách cao của Học phái Hoa Hồng chắc chắn vẫn còn hoạt động quanh đây, chỉ hận không thể xé nát Sharon, Marik cùng trợ thủ của họ… Thời gian này nên biết điều một chút… Klein cầm khăn ăn lên lau miệng, bắt đầu dọn bàn.
Ý định ban đầu của hắn là nếu không có cơ hội chủ động biểu diễn, sẽ tranh thủ nghỉ ngơi, nhàn nhã đi tới câu lạc bộ Cragg ở cả ngày. Nhưng rồi hắn nhớ lại, phân thân của Amon đã phát hiện ra sương xám, còn có ý đồ xâm nhập vào, nhớ lại “Cuốn Sách Bí Mật” đã phát huy tác dụng vào thời điểm nguy cấp nhất.
Nên Klein đốt ít lửa trong lò sưởi âm tường, cũng mang “Cuốn Sách Bí Mật” về lại thế giới thực, chuyên tâm đọc, suy nghĩ cẩn thận, tiện tay ghi chép.
Đương nhiên, sau đó hắn sẽ đốt sạch chỗ bút ký tương ứng ở phía trên màn sương xám.
Chỉ đến trưa, hắn mới nhận ra mình vừa nghe thấy tiếng chuông cửa reo.
Sau khi cất kín “Cuốn Sách Bí Mật”, Klein đi qua phòng khách bước thẳng ra ngoài cửa.
Người tới thăm chính là thám tử Stuart với khuôn mặt hao gầy và bộ râu quai nón.
Anh ta nhìn Klein với biểu cảm cực kỳ sùng kính, cực kỳ phấn chấn, không chờ được liền cất tiếng ca ngợi:
“Anh quả là một vị thám tử vĩ đại với nguồn tài nguyên dồi dào và mạng lưới thông tin phong phú. Vụ án không chút đầu mối này mà anh cũng có thể giải quyết nhanh đến vậy!”
…Sao mình lại cảm thấy linh tính hơi biến hóa nhỉ? Như thể ma dược vừa tiêu hóa thêm chút ít… Nói cách khác, “biểu diễn” của mình vẫn thành công ở vài phương diện. Tuy nhiên, trước mắt chỉ có một vị khán giả, và chỉ có anh ta hoàn toàn bị che mắt, chỉ thấy mỗi kết quả này là tốt… “Được khán giả tán thưởng” quả nhiên là có tác dụng… Klein giật mình, lộ ra một nụ cười ấm áp.