Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 452

Phố Townshend, giao giữa quận Hoàng Hậu và quận Tây.

Hugh Durza đứng trong một con hẻm vắng tối đen như mực. Dù chưa ngẩng đầu lên, cô cũng có thể trông thấy vô số cung điện hoa lệ và những tòa tháp đồng hồ kiểu Gothic cao lớn vững chãi.

Kia là khu vực cao nhất Backlund, cũng là nơi ở của hoàng tộc Ruen.

Trên cả hai đại lục Bắc Nam, trên toàn thế giới, nó có địa vị ngang bằng, thậm chí hơi nhỉnh hơn so với Cung điện Bạch Phong của Entis và Cung điện Aurmir của Đế quốc Fusack, nhưng tên gọi thì vừa không lãng mạn, cũng chẳng cổ xưa.

Nó được gọi là Cung điện Sodela, trong ngôn ngữ Fusak cổ, từ ngày nghĩa là “cân bằng”.

Hugh dời ánh mắt khỏi chiếc “Chuông Trật Tự” trứ danh, nhìn về một hướng khác trong con hẻm.

Trong bóng đêm sâu thẳm mà ánh đèn khí gas không chiếu sáng tới, một bóng người chậm rãi bước ra.

Người kia đeo chiếc mặt nạ bằng vàng lộ nửa mặt dưới, chính là người thần bí trước đó đã bán phối phương “Quan Trị An” cho Hugh, cũng thỉnh thoảng ủy thác cho cô vài nhiệm vụ.

Khi Hugh và Filth ngầm thảo luận, cả hai đều nghi đối phương là người của Khu 9 quân tình.

“Tuần này có tiến triển gì không?” Người đàn ông đeo mặt nạ vàng hỏi theo thông lệ.

Hugh lắc đầu:

“Không, tôi chẳng thấy ai tìm hiểu về Capim trước khi sự kiện kia diễn ra cả.”

Cô ngừng lại một chút, hơi ngập ngừng hỏi:

“Anh vẫn còn muốn điều tra chuyện này tiếp à?”

Người đàn ông đeo mặt nạ lặng thinh, mãi mới đáp:

“Không cần nữa, nhưng nếu trong tương lai cô nghe ngóng được gì, thì hãy lập tức liên lạc với tôi.”

“Hôm nay, tôi sẽ cho cô một nhiệm vụ mới.”

“Nhiệm vụ gì?” Hugh hoàn toàn bước vào trạng thái thợ săn tiền thưởng, chuẩn bị dự đoán độ nguy hiểm.

Người kia cười:

“Đây là nhiệm vụ rất đơn giản, cũng là thứ cô hằng mơ ước.”

“Tìm kiếm vật liệu chính của “Quan Trị An” và “Người Thẩm Vấn” trong tất cả các vòng tròn quan hệ của cô, nhất là vật liệu đặc biệt có thể trực tiếp điều chế thành ma dược. Nếu có người đáp lại, chúng tôi sẽ chi trả tài chính.”

“Vật liệu ma dược mua về sẽ thuộc về tôi sao?” Hugh buột miệng hỏi.

Đây là vấn đề cô lưu ý nhất.

“Không, cô thực sự cho rằng nhiệm vụ đơn giản như thế mà lại có thù cao cao tới vậy sao? Đương nhiên, nếu cô có thể câu ra kẻ mà chúng tôi muốn tìm kiếm, thì thương lượng rồi nhận lấy phần ma dược thuộc về cô cũng không phải là bất khả thi.” Người đàn ông đeo mặt nạ cười khúc khích.

“Nhưng tôi không biết vật liệu chính của ma dược “Người Thẩm Vấn” là gì…” Hugh chần chừ.

“Lát nữa tôi sẽ nói cho cô, đây cũng là thù lao trả trước. Dù chúng tôi không tìm thấy mục tiêu, cô cũng có được phần chính của phối phương ma dược Danh sách 7, trị giá hơn 600 bảng. Tôi nghĩ cô đã hoàn toàn nhận thức được sự hào phóng của chúng tôi rồi đấy.” Người kia dùng tông giọng mê hoặc tiếp lời.

Đúng là hào phóng thật… Mục tiêu của bọn họ là ai, tại sao họ lại sẵn sàng trả giá cao như vậy để tìm ra kẻ đó chứ? Ờ thì, nếu anh ta là người của Khu 9 quân tình, thì lợi dụng nhiệm vụ này thu hồi vật liệu phi phàm của đường tắt ‘Trọng Tài’ cũng có thể là mục tiêu của anh ta, chẳng việc gì phải tốn tiền như thế… Là một thợ săn tiền thưởng miễn cưỡng có thâm niên, bản năng Hugh đã nghĩ ra vài ý tưởng.

Sau khi suy đi tính lại, cô gật đầu, nói:

“Tôi tiếp nhận ủy thác này.”

“Rất tốt.” Người đeo mặt nạ chợt chuyển giọng điệu thoải mái, nhìn quanh một vòng, thì thầm “Vật liệu chính của ma dược “Người Thẩm Vấn” là sừng của rắn đen Hoa Văn Tia Chớp, bụi phấn của linh hồn trong hồ nước.”

Sau khi nói xong, người kia từ từ lùi lại, quay về với bóng tối, biến mất trong góc rẽ con hẻm.

“Anh ta thực sự nói cho mình biết vật liệu chính của ma dược “Người Thẩm Vấn”…” Hugh nhất thời sững sờ.

Đến tận giờ phút này, cô mới hoàn toàn nhận ra độ coi trọng mà thế lực sau lưng người đeo mặt nạ kia dành cho nhiệm vụ này.

Không biết mục tiêu của họ là ai. Có vẻ là tập trung vào vật liệu đặc biệt có thể sử dụng để trực tiếp điều chế thành phối phương “Quan Trị An” và “Người Thẩm Vấn”… Nghĩ tới đây, Hugh bỗng ngây người.

Cô nhớ đến một chuyện. Khi thăng cấp lên Danh sách 8 “Quan Trị An”, cô đã sử dụng vật liệu đặc biệt để trực tiếp điều chế ma dược mà mình mua được thông qua Filth!

Đây…đây chính là mục tiêu của bọn họ sao? Theo bản năng, Hugh quyết định giấu nhẹm chuyện này, tuyệt đối không nói cho người đeo mặt nạ kia.

Cô xoa xoa bầu má phúng phính của mình, bước thẳng ra con phố ngoài, chuẩn bị bắt một chiếc xe ngựa về quận Jowod.

Đúng lúc ấy, cô trông thấy một chiếc xe ngựa màu nâu phóng vụt qua. Đôi mắt cô lập tức chú ý tới chiếc phù hiệu trên thân xe.

Phù hiệu bao gồm một đóa hoa và hai chiếc nhẫn. Trông nó chẳng có gì đặc biệt, nhưng Hugh vẫn nhìn chằm chằm vào nó, ánh mắt đông cứng.

Chỉ khi chiếc xe ngựa đã khuất xa, cô mới dời tầm nhìn đi. Tâm trạng của cô lập tức tụt xuống gần đáy, kể cả khi đã trở về căn hộ cho thuê.

Nhìn thấy bạn thân đang trong tâm trạng tồi tệ, Filth liền rót hai ly rượu vang, mang qua chỗ bạn.

“Chuyện gì thế?” Cô ngồi ở phía đối diện, đẩy một ly rượu đến trước mặt Hugh.

Hugh nhìn xuống ly rượu vang, im lặng suốt hai phút mới khàn giọng nói:

“Trên đường về, tớ gặp một người từng quen.”

“Ai vậy?” Filth ăn ý hỏi:

“Tử tước Stratford.” Hugh chỉ hỏi gì đáp nấy.

Filth suy nghĩ cẩn thận rồi lên tiếng:

“Vị Tử tước này hình như là đội trưởng Đội Cận vệ Hoàng gia phải không?”

Vốn là một tác gia tiểu thuyết bán chạy, cô nàng thường xuyên nhận được những lời mời từ các vị quý tộc yêu thích văn học, được tham gia vào những tiệc trà chiều hay các buổi yến tiệc. Với thói quen nghề nghiệp của một nhà văn là sưu tập các tư liệu, cô nàng chắc chắn sẽ chủ động tìm hiểu một chút về những vị quý tộc nổi tiếng.

Trong một tụ hội như vậy, cô nàng đã quen biết Tử tước Glyrintt.

“Ừ, Tử tước Stratford từng là phụ tá của cha tớ.” Hugh khó khăn lắm mới nói ra.

“Cha cậu sao?” Filth biết Hugh đến từ một gia đình quý tộc lụi bại, có vài bí mật. Tuy nhiên, cô nàng lại không rõ chi tiết.

Hugh cầm ly rượu vang lên, uống ừng ực phát sặc, ho sù sụ.

Đỡ được một chút, cô tiếp:

“Gia đình tớ đã từng là một phần của tầng lớp quý tộc. Thậm chí trong thời kỳ hoàng kim nhất còn đảm nhiệm chức vị Hành cung Bá tước (*).”

“Hành cung Bá tước? Chức vị này là gì vậy?” Filth hỏi, nửa vì tò mò, nửa vì muốn khôi phục tâm trạng cho bạn thân.

“Nó tương đương với phát ngôn viên ngoại giao của hoàng tộc, là quý tộc gần với ngai vàng nhất.” Hugh kể lại hồi ức, vẻ mặt tỏa sáng “Từ đó về sau, gia đình tớ đã nhận được lãnh thổ mà một Bá tước chân chính nên có, dù đến thời cha tớ thì không còn quá hiển hách như vậy nữa. Song, gia đình tớ vẫn được tín nhiệm bởi Quốc vương tiền nhiệm, “Người Cường Thế” William VI. Cha tớ chính là chỉ huy Sư đoàn Cận vệ (**) kiêm đội trưởng Đội Cận vệ Hoàng gia.”

Giọng nói của cô dần trở nên buồn bã, khó mà che giấu nỗi đau đớn:

“Nhưng bảy năm trước, ông đã bị cáo buộc tham gia vào một cuộc phản loạn, cuối cùng bị phán xử tử hình bằng treo cổ, tước vị và lãnh thổ đều bị tước đoạt.”

“Vì thế mà gia tộc tớ trở nên lụi bại, rất nhiều thành viên chết mà không rõ nguyên nhân. Để sống, chúng tớ phải từ bỏ đi họ của mình, rời quận Đông Tucker…”

“Tớ không tin cha mình sẽ tham gia vào cuộc binh biến. Ông rất trung thành với hoàng tộc, thậm chí còn hơn cả tín ngưỡng Nữ Thần! Vì… Tóm lại, tớ phải xa mẹ và em trai đi đến Backlund, tìm kiếm cơ hội cải thiện bản thân, hy vọng có thể khôi phục lại vinh quang cho gia tộc và danh dự cho cha tớ.”

Giữa chừng nói, Hugh vẫn còn hơi mập mờ vài điều, nhưng Filth chẳng hề để ý, chỉ thở dài:

“Chuyện này sẽ cực kỳ, cực kỳ khó khăn đấy.”

Bỗng cô nở nụ cười:

“Nhưng tớ sẽ ủng hộ cậu!”

Mà sau lưng tớ còn có một Hội Tarot thần bí nữa! Cô bổ sung trong lòng.



Buổi tối tại thành phố Tingen, số 2 phố Hoa Thủy Tiên.

Melissa đang giải đề toán, chợt nghiêng đầu nhìn cửa ra, thấy Benson vừa lấy mũ chóp cao nửa xuống, hỏi:

“Anh đi đâu thế? Không phải ngày mai mới công bố kết quả sao?”

“Họ đã có kết quả ngay tối nay rồi, mà anh vừa khéo quen biết với hai nhân viên phụ trách kỳ thi thống nhất.” Benson nhếch miệng cười.

Đầu tháng mười hai, anh đã tham gia Kỳ thi tuyển Nhân viên Chính phủ Thống nhất, chọn một vị trí ít cạnh tranh. Trong quá trình này, anh cũng thành lập quan hệ với vài vị nhân viên chính phủ và nhiều thí sinh dựa vào tài ăn nói và năng lực giao tiếp.

“Kết quả thế nào?” Melissa vô thức đặt bút máy xuống.

Biểu cảm của Benson lập tức u ám, nhưng trước khi Melissa kịp mở miệng, anh đã lộ ra một nụ cười xán lạn:

“Anh đậu rồi!”

“Còn ở vị trí khá cao nữa!”

“Thật tốt quá…” Melissa đứng dậy, từ từ tiến lên hai bước, “Anh phải bắt đầu chuẩn bị cho vòng thi tuyển thứ hai vào cuối tháng một thôi. Nó diễn ra ở Backlund, em phải thu xếp hành lý cho anh… Anh dự định xuất phát khi nào?”

Thấy em gái quan tâm đến mình, Benson bước vào phòng khách, mỉm cười nói:

“Dự định của anh là, qua năm mới, chúng ta cùng tới Backlund, thuê một ngôi nhà ở đó.”

“Không cần biết có thi tuyển thành công hay không, anh cũng đã chuẩn bị để ở lại Backlund thử vận may rồi. Mà em có thể nhân dịp kỳ nghỉ đầu năm mới để chuyển đến trường Kỹ thuật Backlund, chuẩn bị cho kỳ thi nhập học Đại học Kỹ thuật và Công nghiệp Backlund vào tháng sáu.”

Chỉ vừa một tháng trước, Đại học Kỹ thuật và Công nghiệp Backlund đã được tái tổ chức và nâng cấp thành trường đại học cho công nghiệp và kỹ thuật.

Melissa lẳng lặng nghe, vô thức mím môi lại.

Cô lưu luyến nhìn quanh một vòng xung quanh, nhẹ giọng đáp lại:

“Vâng.”



Chiều thứ sáu, câu lạc bộ Cragg.

Klein bước ra, thuê một xe ngựa đến trang viên Hoa Hồng Đỏ của hoàng tử Edessak.

Đây là nơi Taslim đã tới trước khi chết vài ngày. Là một thám tử đủ tiêu chuẩn, nếu không tới đây điều tra một chút, thì Klein đã hoàn toàn uổng phí 100 bảng kinh phí điều tra rồi.

Dù có lười biếng tiêu cực thế nào, mình cũng phải đóng kịch cho ra dáng một tí… Klein ngồi trong xe ngựa, vừa thưởng thức phong cảnh ngày càng ít bị ô nhiễm ngoài cửa sổ, vừa thầm nhủ.

Sau một buổi sáng luyện tập, hắn đã nắm chắc đại khái biên độ gia tăng tiêu chuẩn của các phương diện: năng lực phi phàm “Thao túng ngọn lửa” và “Ngọn lửa nhảy vọt” đã mạnh hơn khoảng 30%, thậm chí uy lực của “Đạn không khí” và chiều dài ống “Hô hấp dưới nước” còn tăng gấp bội. Kỹ năng bói toán và chiến đấu cũng được tăng cường rõ rệt.

“Người giấy thế thân” và “Chuyển dời tổn thương” không thay đổi gì quá nhiều, nhưng vì linh tính gia tăng, nên số lần sử dụng cũng tăng lên kha khá.

Trải qua quãng đường rung lắc, rốt cuộc Klein cũng đã tới trang viên Hoa Hồng Đỏ, thông báo cho hai người lính canh ở lối vào mục đích của mình.

Sau khi truyền tin đi, hắn gặp lại người quản gia già lúc trước.

“Ngài có thể hỏi thăm tất cả mọi người ở đây.” Người quản gia có mái tóc trắng chải chuốt cẩn thận ngừng một chút, bổ sung, “Trừ vị tiểu thư kia.”

Đây cũng là điều tôi mong chờ. Tôi không muốn dính vào rắc rối nào cả… Klein thả lỏng, cười:

“Được!”

______

(*) Hành cung Bá tước (Earl Palatine): là một chức tước cao trong Đế quốc La Mã Thần thánh, cao hơn Bá tước thông thường.

Ban đầu, vị trí này có tại mỗi Công tước để đại diện cho Hoàng đế, viên chức này trợ giúp Hoàng đế trong việc xử án. Ngoài ra, người giữ chức này là trung gian giữa Hoàng đế và những người thỉnh cầu, còn có nhiệm vụ cai quản chỗ ở của Hoàng đế ngự đến được gọi là Kaiserpfalz, theo nôm na văn hóa Đông Á thì tương đương với Hành cung (行宫; nên Hán ngữ cũng dịch tước vị này là Hành cung Bá tước). Chức vụ này vào buổi đầu không truyền cho con cái, nhưng dần rồi họ được quyền này và càng có nhiều thế lực và lãnh thổ, và chính họ trở thành các Công tước.

(**) Sư đoàn Cận vệ: một thuật ngữ được sử dụng chủ yếu trong Cộng đồng các quốc gia để mô tả các đơn vị quân đội ưu tú nhất trong lịch sử, hoặc các đơn vị quân đội cung cấp các chức năng nghi lễ, hoặc bảo vệ liên quan trực tiếp với nguyên thủ quốc gia.
Bình Luận (0)
Comment