Bên ngoài trang viên Hoa Hồng Đỏ, Klein cầm gậy batoong, xuống xe ngựa.
Nhìn lính canh mặc quân phục đỏ đứng gác ở cổng, hắn nhắm mắt lại, giữ cho bản thân thật bình tĩnh.
Nếu Vật Phong Ấn có vẻ là 0-08 kia luôn luôn tạo ra các trùng hợp, ngăn cản người phụ nữ đeo chiếc nhẫn lam ngọc gặp mình, thì hôm nay cũng sẽ không ngoại lệ. Không phải lo chuyện mình đụng mặt cô ta. Miễn là mình có thể biểu diễn qua mặt hoàng tử Edessak, mọi thứ sẽ ổn thôi… Suy nghĩ của Klein lắng xuống, hắn bước tới lối vào trang viên.
Sau khi nộp túi súng và súng ngắn, được kiểm tra qua, hắn theo người hầu nam đi qua con đường lát đá xám, vòng qua một đài phun nước trong suốt, tiến vào nhà chính. Cả hai lên tầng hai, đứng trước một căn phòng mà dựa trên cấu trúc thì có lẽ là phòng phơi nắng.
Trong suốt quá trình, trái tim Klein vẫn luôn trong tình trạng sắp rớt ra ngoài, lo sợ điều gì không đáng có xảy ra. Hắn sợ tình xuống sẽ phát triển theo hướng xấu nhất, ác liệt nhất.
Cốc, cốc, cốc. Sau khi gõ nhẹ lên cánh cửa, người hầu nam lại gần, thì thầm:
“Thám tử Moriarty đã đến rồi ạ.”
Sau khoảng lặng tròn mười giây, một giọng nói hiền lành truyền ra:
“Hoàng tử điện hạ mời ngài ấy vào.”
Kèm theo câu nói là âm thanh cánh cửa kèn kẹt mở ra, hơi ấm lan tỏa ra ngoài, nhiệt độ còn cao hơn ngoài hành lang một chút.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của hai hộ vệ cao lớn, Klein dẫm lên tấm thảm dày có họa tiết màu vàng.
Hắn tiến lên vài bước, vòng qua vài chiếc tủ trưng bày ngăn cách bên trong với bên ngoài. Hắn trông thấy hoàng tử Edessak đang ngồi bên một chiếc cửa sổ dài sát đất, thưởng thức ánh nắng mùa đông hiếm hoi ở Backlund.
Khuôn mặt tròn thân thiện mang ấn tượng sâu sắc chẳng có một chút nét cười, tự nhiên tạo ra một bầu không khí trầm lắng và nghiêm túc.
Nhờ sự kết hợp của chiếc lò sưởi âm tường trang nhã và dàn ống kim loại, không khí trong phòng còn ấm hơn cả thời tiết cuối xuân. Hoàng tử Edessak không mặc áo khoác, nửa thân trên chỉ mặc mỗi một chiếc sơ mi trắng có phần cổ tay y như những bông hoa đang nở rộ cùng áo gile màu vàng nhạt, thêm vào khuy măng-sét, khuy cài cổ áo và những món trang sức không quá nổi bật, nhưng cực kỳ đắt đỏ.
Thấy cảnh này, Klein thậm chí còn lén thở phào, vì người phụ nữ đeo chiếc nhẫn lam ngọc không đi theo hoàng tử.
Vì vậy, hắn nhanh chân bước tới, làm một lễ.
Edessak cầm chiếc tách hồng trà tỏa hơi nghi ngút, cũng không mời Klein ngồi xuống.
Anh ta vẫn duy trì vẻ mặt cũ, trầm giọng hỏi:
“Đã có kết quả điều tra chưa?”
“Không ạ, bói toán của tôi, thông linh của tôi, phỏng vấn của tôi, điều tra của tôi, tất cả đều nói lên rằng Taslim chết vì đau tim đột phát.” Klein đáp bằng giọng nặng nề, đau đớn, rõ ràng là mang vẻ tự tách, “Dù có ở phương diện nào, tôi cũng đều quá nhỏ yếu. Hoàng tử điện hạ, ngài hẳn nên mời những trợ thủ mạnh mẽ hơn, lợi hại hơn.”
Sao ngài không mời người nào tốt hơn ấy… Hắn lặng lẽ bổ sung trong lòng một câu.
Trong nháy mắt này, có lẽ Edessak mới nhìn thấy rõ gương mặt của Sherlock Moriarty. Trông hắn có vẻ già đi mất mấy tuổi, dường như đã rất lâu rồi không có một giấc ngủ ngon.
Đó không phải ảo giác, vì Klein đã sử dụng năng lực “Người Không Mặt” trước khi đi để điều chỉnh lại trạng thái gương mặt của mình, khiến da hắn trông khô khốc, nứt nẻ. Hắn cũng làm bộ râu trở nên lởm chởm, lộn xộn, quầng thâm dưới mắt thì càng tối, càng rõ hơn.
Edessak im lặng một lúc mới bỏ chiếc tách sứ trắng dát vàng xuống, nói:
“Ta hiểu rồi, quả nhiên vẫn quá là miễn cưỡng…
Ta sẽ để người khác tiếp tục phần việc còn lại. Ngươi chuẩn bị một bản báo cáo điều tra, đừng bỏ sót thứ gì.”
Tốt rồi! Klein nắm chặt nắm đấm trong lòng, nhanh chóng lấy một xấp giấy trong túi áo ra:
“Thưa hoàng tử điện hạ đáng kính, ngài không cần phải chờ đợi, tôi vẫn luôn có thói quen ghi chép mọi thứ thành văn bản.”
Sắp xếp cho người hầu đến lấy báo cáo điều tra, hoàng tử Edessak lật qua lật lại một chút, đặt xuống rồi hỏi:
“Ngươi còn cần gì nữa không?”
“Không ạ, thưa hoàng tử điện hạ. Xin ngài cho phép tôi được cáo từ. À, phải rồi, tôi sẽ đến phương Nam một thời gian; tôi muốn dùng ánh nắng mặt trời ấm áp ở nơi đó sưởi ấm trái tim đang rỉ máu trong lòng tôi.” Klein thở dài đáp.
“Đây là truyền thống năm mới của rất nhiều người Ruen.” Hoàng tử Edessak khẽ gật, quay đầu nhìn vị quản gia già Funkel, “Ngươi tiễn thám tử Moriarty đi, phái một chiếc xe ngựa cho anh ta.”
Để tới thị trấn gần trang viên Hoa Hồng Đỏ nhất cũng phải mất khoảng 15 đến 20 phút đi bộ. Chỉ đến đó mới thuê xe ngựa được.
“Vâng, thưa hoàng tử điện hạ.” Quản gia lớn tuổi cẩn thận làm một lễ.
Klein vẫn không hề buông lỏng cảnh giác, tranh thủ thời gian từ biệt thật nhanh.
Hắn đi theo vị quản gia già xuống lối vào trang viên, lấy lại túi súng dưới nách và vũ khí của mình.
Chưa tới một phút sau, hắn đã ngồi trong xe ngựa của trang viên Hoa Hồng Đỏ.
Tựa lưng vào vách xe, hắn nhìn trang viên càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ. Klein dần trấn tĩnh lại, chầm chậm thở phào, khiến “tim” treo lơ lửng trở lại vị trí cũ.
Hắn hiểu rằng, lúc này mình đã rời khỏi trung tâm vũ đài rồi.
Sau đó, chính là tạm biệt Backlund, đến phương Nam, nói lời chào hạ màn một cách hoàn chỉnh… Tiếp nữa, lại thay đổi khuôn mặt, lén trở lại… Hắn bình tĩnh suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Đúng lúc này, linh cảm của hắn đột ngột khuấy động. Hắn trông thấy cánh cửa của khoang xe nhanh chóng mở ra, rồi lặng lẽ khép vào không một động tĩnh!
Trước khi kịp phản ứng, hắn đã trông thấy một bóng người nhanh chóng hiện ra. Đó là một người mặc chiếc váy đen dày, tay đeo nhẫn lam ngọc.
Nhẫn lam ngọc! Chỉ nhìn thấy hình ảnh ấy thôi, Klein vốn đang định chuẩn bị chiến đấu hoặc nhảy ra khỏi xe, đồng tử hắn lập tức co rụt. Hắn lại ngồi xuống, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đây chính là một nhân vật khủng khiếp mang Vật Phong Ấn cấp 0 hoặc nguyên bản thân đã là một Bán Thần có cấp độ tương đương!
Đây… Đúng là sợ gì gặp nấy… 0-08 hay thứ gì khác tạo ra sự trùng hợp quanh cô đâu rồi? Tinh thần và cơ thể Klein nháy mắt trở nên căng thẳng cực độ, nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng người ngươi dần dần hiện hình ngay trước mặt mình.
Tuổi tác của cô gái kia hoàn toàn khác biệt so với phong cách ăn mặc của cô ta. Trông cô ta chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, khuôn mặt tròn, đôi mắt hẹp dài, khí chất ôn tồn lễ độ, sâu bên trong là một vẻ đẹp ngọt ngào, lộng lẫy không tưởng.
Cô ta… Klein thoạt sững sờ, rồi chợt nhận ra đối phương, hắn buột miệng:
“Trissy!”
Đây chẳng phải chính là “Nữ Phù Thủy” Trissy do tên “Kẻ Xúi Giục” Treece kia biến thành sao?Tại sao từ đang bị truy nã, ả lại trở thành người phụ nữ của hoàng tử Edessak?
Tại sao vốn đang là thành viên của Giáo phái Ma Nữ, ả lại ở bên phe hoàng tử Edessak?Hơn nữa ả còn đang giữ Vật Phong Ấn cấp 0 hoặc vật phẩm thần kỳ cùng cấp độ!Cẩn thận nhìn lại, hắn phát hiện ra Trissy có vài điểm khác biệt so với trước. Chỉ thấy ngũ quan đơn thuần không quá xuất sắc bỗng trở nên tinh xảo và mềm mại hơn, tổng hợp lại thì càng khiến người khác choáng váng.
Nghe thấy câu nói sửng sốt của hắn, Trissy không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng rỡ, lộ ra nụ cười ngọt ngào:
“Anh biết tôi…
Tôi biết là anh biết tôi mà!
Một vị thám tử có năng lực phi phàm chắc chắn sẽ đặc biệt chú ý đến các tờ truy nã!”
Gã, không, ả có vẻ rất vui… Klein cẩn thận hỏi với vẻ nghi ngờ:
“Ngươi muốn gì?”
Hắn nhớ rất rõ đối phương không phải người tử tế gì. Thông qua xúi giục, Treece đã tự tay tạo ra thảm kịch “Tàu Medicago”, trong khi Trissy lại gây ra cái chết cho rất nhiều người dân vô tội ở thành phố Tingen.
Trissy mím môi, cười nói:
“Đơn giản lắm, anh hãy mau chóng tố cáo tôi cho Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt, Trái Tim Máy Móc! Khiến họ đến đây bắt tôi!”
Tự báo cảnh sát đến bắt mình? Tên, tên gay này, à—ả đàn bà này điên rồi chắc? Klein nghe mà mờ mịt.
Chẳng mất bao lâu, hắn đã hiểu được ý nghĩa sau câu nói đó:
Trissy thà bị giam phía sau cửa Chianese còn hơn ở lại trang viên Hoa Hồng Đỏ. Cô ả đang cố thoát khỏi đây!
Đơn giản mà nói thì chính là, ả cho rằng nơi này còn nguy hiểm hơn, tuyệt vọng hơn so với việc bị nhóm Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt bắt… Klein cố gắng kiểm soát biểu cảm trên mặt mình, trầm giọng hỏi ngược lại:
“Ngươi đang sợ cái gì?”
Trissy đứng hình mất một giây trước khi mở to mắt đôi mắt lơ đãng mê hoặc kia ra, nói:
“Có người thao túng cuộc sống của tôi. Luôn luôn có những sự trùng hợp diễn ra khiến tôi sợ hãi.
Hơn nữa, càng ngày tôi càng không giống chính mình.”
Nói tới đây, khóe miệng cô ả nhếch lên:
“Anh có thể tưởng tượng ra nổi không? Tôi vốn thích những cô hầu gái thẹn thùng đáng yêu, nhưng không hiểu sao, cứ mỗi sáng thức dậy tôi lại thấy mình nằm trong lòng một người đàn ông khỏa thân. Anh có thể tưởng tượng ra sự đau khổ này không?”
Có đấy, thế nên tốt nhất là tránh xa “Thích Khách”, tránh xa “Nữ Phù Thủy” ra… Klein không nhịn được tự nhiên tưởng tượng ra cảnh ấy, nhất thời rùng mình.
Trissy cười tự giễu, tiếp tục:
“Tôi cho rằng cứ cố gắng tiến lên, biến thành “Hoan Du”, tôi sẽ thoát khỏi trạng thái cổ quái kia, nên mới mời người giúp tôi thu thập vật liệu phi phàm tương ứng. Kết quả, càng lúc càng nghiêm trọng hơn.
Đôi khi, tôi sẽ quên rất nhiều chuyện, nhưng chúng đã thật sự đã xảy ra. Tôi cố gắng nín nhịn ghê tởm, quyến rũ Taslim, cố gắng khiến anh ta giúp tôi thoát khỏi nơi đây. Ai ngờ, không biết lúc nào tôi lại dùng lời nguyền giết chết anh ta… Anh có thể tin nổi chuyện này không?
Ha ha, họ còn thay đổi cả tên của tôi nữa. Họ muốn tôi hoàn toàn vứt bỏ quá khứ của mình. Không! Tuyệt đối không đâu!
Họ tưởng tôi chỉ có thể chiến thắng trùng hợp trong thời gian ngắn, chẳng mấy chốc sẽ phải quay trở lại quỹ đạo ban đầu. Hừ, đây là ảo giác tôi cố tình tạo ra cho bọn họ, thế nên tôi mới gặp được anh, ngài thám tử à!”
“Hoan Du”… Ma Nữ… Vật liệu… Klein chợt nhớ trong một tụ hội do quý ngài “Con Mắt Trí Tuệ” Isengard Stanton tổ chức, có người đã yêu cầu mua vật liệu chính của ma dược “Ma Nữ Hoan Du”. Hắn biết về phối phương đó nên lập tức nhận ra ngay tại chỗ, nhưng đã chọn bỏ qua. Dần dà, hắn lại quên đi chuyện đó.
Hóa ra chính là trợ thủ của Trissy! Lúc đó ả đã ở bên hoàng tử Edessak rồi sao? Tại sao mình lại cảm thấy nụ cười hiện giờ của cô ả vừa buồn khổ nhưng lại thật xinh đẹp… “Ma Nữ Hoan Du” cứ như ma túy vậy… Klein hít một hơi thật sâu, suy nghĩ bắt đầu tán loạn.
Sau khi điều chỉnh lại tâm trí, hắn tùy ý hỏi:
“Họ đổi tên ngươi thành gì?”
Trissy nhăn đôi lông mày tuyệt đẹp lại, con mắt hơi mông lung, đáp:
“Trissy Cheek.”
Trissy Cheek… Cheek… Cheek! Klein bỗng ngẩng đầu, toàn thân lại run lẩy bẩy một lần nữa, cả người cứng ngắc như một pho tượng cẩm thạch.
Giờ này, khắc này, chỉ có đúng một đoạn nhật ký Roselle đang điên cuồng vang vọng trong đầu hắn:
[Ngày 5 tháng 6. Ta có được một bản điển tịch cổ xưa. Trong đó nhắc tới danh xưng của “Ma Nữ Nguyên Sơ”, chứ không phải kiểu tôn danh nọ…][Thần tên là, Cheek…]