Dưới vầng trăng đỏ treo cao, Klein bước đến cạnh Donna và Denton, ngồi xuống cùng hai đứa trẻ.
Cecile, nữ đồng nghiệp của Cleves, thở phào nhẹ nhõm một cách rõ rệt. Cô cầm khẩu súng trường đặt trên boong, cúi hờ xuống rồi nhanh chóng đi về một hướng khác trong khi vẫn giữ một khoảng cách khoảng nhất định tầm chục mét với đống nội tạng heo bò ướp hồ tiêu.
“Chú ơi, chuẩn bị bắt đầu rồi à…” Thiếu nữ tinh nghịch Donna với gương mặt lốm đốm tàn nhang đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng, nhưng lại mang đầy vẻ tò mò và chờ mong.
Klein đưa ngón trỏ trái lên miệng, ra hiệu cho hai đứa trẻ vị thành niên im lặng.
Những lúc như thế này, hắn không thể không cảm ơn Rossel. Chính vì những nỗ lực của vị tiền bối xuyên việt này, một số cử chỉ theo thói quen của ông ta đã trở thành ngôn ngữ cơ thể phổ biến ở đại lục Bắc, từ đó mới không tạo ra những chuyện dễ gây hiểu lầm.
Nghe nói ở Kỷ thứ Năm, cử chỉ “đừng nói nữa” này là một hành vi tượng trưng cho sự nhục mạ ở Loen. Nhưng ở một số địa phương của đại lục Nam, nó lại ám chỉ “hôn tôi đi”… Klein hơi xao nhãng trong giây lát.
Donna và Denton không dám nói thêm gì nữa. Cả hai chỉ lặng lẽ ngồi xổm ở đó, chăm chú quan sát Cleves chuẩn bị cho trận chiến.
Vị cựu nhà thám hiểm kia cầm cần trục lên, ném sợi dây treo phần nội tạng bò lợn ra khỏi mạn tàu.
Tùm một tiếng, miếng mồi nhử rơi xuống nước.
Cleves bình tĩnh rải đều phần nội tạng còn lại rồi cầm vũ khí của mình, từng bước một dần lùi về sau, trốn trong bóng tối đối diện với Cecile. Kết hợp với mạn tàu nơi đặt cần trục, hai người đứng tạo thành một góc 60 độ.
Đặt đinh ba và mấy con dao xuống, anh ta giơ khẩu súng trường lên, bắt đầu thử cảm giác nhắm chuẩn.
Boong tàu hoàn toàn yên lặng, chỉ còn lại âm thanh xình xịch ồn ã của động cơ hơi nước xen lẫn tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền.
Từng giây từng phút trôi qua, Donna và Denton khó mà chịu đựng được nữa. Hai đứa trẻ chuyển từ ngồi xổm sang ngồi hẳn, tựa lưng vào ván thuyền, cố gắng xoa nhẹ đôi chân đang bị tê.
Đúng lúc đó, họ chợt trông thấy chiếc cần trục bên mạn thuyền hơi chìm xuống.
m thanh ma sát khó chịu lớn dần, mỗi lúc một gần hơn. Đột nhiên, một bóng người chợt nhảy lên boong.
Đó là một con quái vật tắm trong ánh trăng đỏ thẫm. Toàn thân bao phủ bởi một lớp vảy xanh lục tiết ra chất nhầy xanh nhợt.
Nó không quá giống nhân loại, mà giống như một con cá khổng lồ mọc ra tứ chi cường tráng, giữa các kẽ tay kẽ chân đều thấy rõ vết màng.
Con cá Người này cao hơn một mét chín, mắt tròn lồi ra, hai bên má mọc mang. Nó trông giống đám ma quỷ trong truyền thuyết, khiến Donna đang nhìn phải che miệng lại vì sợ mình sẽ thét lên theo bản năng.
Đồng thời, cô bé cũng bịt kín miệng cậu em Danton.
Tuy duy ổn phết… Klein cười thầm, cẩn thận quan sát con cá Người.
Khác với “Thủy Thủ” bị mất khống chế mà hắn từng gặp trước đây, bọn cá Người thực sự không có đầu như nhân loại. Chúng chính là quái vật thuần túy.
Con cá Người kia nhìn quanh một vòng đầy cảnh giác rồi mới ngồi xổm xuống, nhặt mấy miếng nội tạng heo bò vương vãi đầy đất lên, nhanh chóng nhét hết vào mồm, nhai nuốt nhồm nhoàm ra tiếng.
Đôi mắt trắng dã của nó dần mất đi tiêu cự, như thể nó đang chìm vào một giấc mơ.
Trí thông minh thấp… Klein lắc đầu, phán đoán.
Pằng!Cleves bóp cò, một viên đạn bay ra từ súng trường. Nháy mắt, viên đạn găm thẳng vào vị trí giữa ngực và bụng con cá Người, khiến lớp vảy của nó vỡ vụn, máu văng tung tóe.
“Oaa!” Cá Người phát ra một tiếng kêu như tiếng trẻ con gào khóc. Nó khẽ chống hai tay, nhào về phía Cleves đang đứng trong bóng tối, nhanh không kém gì một chiếc xe lửa hơi nước.
Lúc này, Cecile ở một vị trí khác cũng nổ súng.
Pằng!Đạn súng trường bắn trúng mạn sườn của con cá Người, bắn vỡ vô số mảnh vảy, khiến cả cơ thể cao lớn kia lảo đảo.
Đã ăn hồ tiêu, con cá Người rơi vào trạng thái đờ đẫn rõ rệt. Nó dừng lại, không biết nên xử lý kẻ địch ở bên nào trước.
Mà tình huống này lại cho phép Cleves và Cecile tranh thủ thời gian nạp lại đạn.
Cả hai lại nhắm chuẩn mục tiêu, từng người một bóp cò.
Pằng! Pằng!Hai đóa hoa máu lần lượt nở rộ, nhưng cơn đau lại khiến ánh mắt của cá Người khôi phục sự minh mẫn.
Nó lăn lộn, né tránh những phát bắn tiếp theo rồi áp sát Cleves như thể chưa từng bị bất cứ thương tích gì.
Cleves cực kỳ bài bản, hạ khẩu súng trường trong tay xuống rồi cầm đinh ba đặt bên cạnh lên.
Thay vì né tránh, anh ta lại lao tới, nhảy lên trước, lăn sang bên cạnh con cá Người. Cây đinh ba trong tay thì tàn nhẫn đâm chính xác vào ngay vùng vảy vỡ nát bên hông con mồi.
Cá Người đột nhiên xoay người, mang theo một cơn gió mạnh, hất văng cả đinh ba và Cleves ra ngoài, khiến vị cựu nhà thám hiểm ngã bịch một cái trên boong tàu.
Cá Người lắc lắc đầu, như thể cơ thể nó đang có cảm giác cực kỳ khó chịu. Nó không tiếp tục tấn công Cleves và Cecile nữa mà sải bước thật nhanh đến mạn tàu hòng nhảy xuống biển.
Pằng!Viên đạn của Cecile lại trúng đích, tạo ra một đóa hoa màu máu, nhưng vẫn chưa thể tước đi năng lực hành động của nó.
Đạp mạnh hai bước, cá Người chạy tới vị trí thích hợp, hơi khuỵu gối, chuẩn bị nhảy lên.
Song, cả cơ thể nó đã mềm nhũn, khó mà phát huy hết sức mạnh. Khoảng cách nó nhảy tới vẫn chưa đủ, nó chỉ đành ngã xuống mạn tàu.
Pằng!Cá Người chịu đựng vết thương từ súng trường, cố gắng vượt ra khỏi mạn tàu.
Thấy nó sắp trốn thoát, Klein rút khẩu súng ngắn của mình ra.
Ngay lúc này, một tiếng “pằng” nổ lớn vang lên từ hướng khác!
Con mắt trái của cá Người lập tức biến thành một cái lỗ thủng đẫm máu, có thể lờ mờ trong thấy một chất sền sệt như keo có màu sắc tái nhợt bên trong.
Nó vẫn chưa chết. Nằm ngoài trên khoang tàu, nó vẫn gắng sức nhúc nhích để cố đứng lên thêm lần nữa.
Sau vài giây, độc tính bộc phát, nó co giật mạnh đến lúc chết hẳn.
Klein nhìn theo hướng phát ra âm thanh vừa rồi, trông thấy một người đàn ông trung niên bước ra khỏi vị trí khuất bóng ở phía bên kia của khoang tàu.
Người này mặc một chiếc áo khoác dày màu đỏ sậm, quần dài rộng màu trắng, đầu đội chiếc mũ hình tàu tiêu chuẩn của thời đại này.
Trong tay ông ta là một cây súng hỏa mai màu sắt cổ lỗ sĩ, với phần nòng súng đang tỏa ra một làn khói trắng.
Trước đó Klein đã nghe người hầu giới thiệu qua nên biết người đàn ông này, biết ông ta là thuyền trưởng của tàu Bạch Mã Não, Elland Kag.
Với những nếp nhăn rõ ràng ở khóe mắt, trán và vành miệng, Elland tiến về phía Cleves rồi nói với một nụ cười nhẹ, “Trên cương vị thuyền trưởng, tôi phải đảm bảo không có bất cứ tai nạn nào xảy ra nơi đây.
Xin thứ lỗi cho tôi vì chỉ luôn quan sát từ một bên suốt thời gian vừa rồi.”
Cleves đã đứng lên từ trước, mặt không biểu cảm, đáp:
“Đây là tàu của ông.
Dựa trên quy ước, ông được quyền nhận một phần chiến lợi phẩm.”
Elland quay lại liếc nhìn đám người Klein, lại cười:
“Phải hai ngày nữa mới đến thời điểm bổ sung nước ngọt và thực phẩm. Các cô cậu sẽ phải nghĩ cách để bảo quản xác của cá Người.
Hay là thế này, cô cậu hãy bán nó cho tôi với giá phải chăng một chút. Phần chênh lệch giá này sẽ được tính là hoa hồng cho tôi.”
“Đây là giải pháp tốt nhất.” Cleves và Cecile trao đổi qua ánh mắt, đồng ý với thỉnh cầu của Elland, “Chỉ cần 130 bảng, tất cả mọi thứ của nó sẽ thuộc về ông.”
Vật liệu phi phàm trên cá Người có giá thị trường vào khoảng từ 150 đến 200 bảng. Cân nhắc đến những bộ phận chứa linh tính, 130 bảng quả thực là một cái giá rất rẻ… Song, đây là điều duy nhất mà Cleves và Cecile có thể làm được. Đây là tàu của Elland, ông ta còn sở hữu cả một nhóm lớn các thủy thủ và thuyền viên có vũ trang để hỗ trợ. Nếu thực sự thương lượng thất bại, họ có thể nhấn chìm tất cả những người ở đây xuống biển chỉ trong vài phút… Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là mình không nhúng tay vào… Ừm, có thể thấy được Cleves và Cecil không phải là Người Phi Phàm, ít nhất thì cũng không phải Người Phi Phàm lĩnh vực cách đấu và bắn súng. Ngược lại, Elland mới là người hơi khả nghi… Klein đứng lên, lắng nghe giao dịch.
“Không, có vẻ như cậu đã hiểu lầm gì rồi. Tôi không hề uy hiếp cô cậu. 150 bảng, đây mới là giá hợp lý.” Elland Kag gọi một thủy thủ tới, đưa chìa khóa két sắt cho gã.
“Ông chính là ‘Elland Chính Trực’ đó à?” Dường như bấy giờ Cecile mới nhớ ra danh hiệu trên biển của đối phương.
Elland cười đáp:
“Đúng thế.”
Lúc này, chị em Donna Danton vừa bị choáng váng trước trận chiến dữ dội với con quái vật sống sờ sờ ban nãy, đã nhảy dựng lên và chạy đến bên xác chết của con cá Người trong niềm phấn khích xen lẫn nỗi sợ hãi.
“Nó, nó chết thật rồi sao?” Donna dùng mũi chân đá nhẹ vào xác con cá Người, rồi lại nhảy ra xa trốn sau lưng em trai như thể sợ nó bật dậy sống lại.
“Đúng là quái vật rồi!” Danton hít một hơi thật sâu, mở to hai mắt, thốt lên.
“Có rất nhiều quái vật trên biển. Thực ra, không nên gọi con này là cá người, trừ có tứ chi, có thể đứng thẳng ra thì nó chả giống nhân loại chỗ nào nữa. Chú thích gọi nó là cá Quái hơn.” Elland dịu dàng cười đáp.
Sau đó ông ta ngồi xổm xuống và lấy một con dao nhỏ ra, rạch phần má bên dưới vị trí mắt của con cá Người, xẻ ra một phần thịt trắng nõn, mềm mại và nhuốm chút ít sắc đỏ.
“Phần ngon nhất trên cơ thể cá Người là đây, ăn sống là hợp nhất.” Elland cẩn thận thái một miếng thịt rồi đưa cho Donna, “Cháu làm chú nhớ đến con gái chú. Tiếc quá, con bé đã trưởng thành, giờ đã có gia đình riêng rồi.”
“Cháu, cháu không dám ăn đâu…” Donna nhìn miếng thịt mỏng dính trên mũi lưỡi lê, nói.
“Haha, có ai ở đây muốn ăn thử không?” Elland cười nhìn quanh.
Sau khi xác nhận trực giác linh tính không mách bảo điều gì, Klein mới khẽ gật đầu:
“Tôi rất tò mò.”
Elland lập tức đưa lưỡi lê cho hắn:
“Nếm thử đi. Ở trên đất liền, ngay cả tầng lớp quý tộc cũng chưa chắc có cơ hội ăn nó đâu.
Đây không phải cá Người, là cá Quái, có thể hiểu là một loại cá biến dị.”
Ông ta đang cố gắng xua tan nỗi sợ hãi của đôi chị em kia.
Klein định hỏi xem có các loại gia vị như xì dầu, mù tạt gì không, nhưng thấy đối phương chẳng có ý định đề cập đến, hắn cũng ngại mở miệng, sợ bị chê là thiếu kiến thức.
Hắn nhận lưỡi lê, cắn vào miếng thịt mềm mại còn dính máu, sau đó nuốt xuống.
Đó là một cảm giác như tan chảy trong khoang miệng. Vị máu không tanh lắm, mang theo vị mặn vừa phải, hoàn hảo làm nổi bật lên vị ngon ngọt của chất thịt.
Klein nhai hai lần, cảm nhận được độ tươi ngon và vị hiếm thấy trong đời của con cá này.
“Ngon tuyệt.” Hắn giơ ngon cái lên, khen không tiếc lời.
Donna tò mò quan sát toàn bộ, đột nhiên nảy sinh hứng thú mãnh liệt với phần thịt má của con cá Người trước mặt.
Quá trình này lấn át luôn cả nỗi sợ hãi và cảm giác ghê tởm của cô bé, nên cô bé ướm lời muốn nếm thử.
Elland đáp ứng yêu cầu của Donna. Ông ta mỉm cười nhìn cô bé nhắm chặt hai mắt, phùng cặp má tròn trịa lên trong lúc cắn vào miếng thịt.
Nét mặt Donna dần dần giãn ra, cô bé nhanh chóng mở mắt, hào hứng khen lấy khen để:
“Ngon không thể tả luôn á!”
Có cô bé xung phong ăn thử, đám Denton, Cecile lần lượt chia nhau phần thịt má vốn ít ỏi kia, có thỏa mãn có không hài lòng. Thỏa mãn về mùi vị, không hài lòng về khẩu phần.
Thấy Elland đã ăn đến miếng cuối cùng, Cleves chỉ vào cơ thể cá Người, nói:
“Phần thịt quanh sườn hợp để chiên, còn thịt bụng nên đem đi nướng. Còn mấy bộ phận khác ăn dở lắm.”
“Ý tưởng lớn gặp nhau.” Elland cười xuề xòa, “Tôi sẽ yêu cầu đầu bếp chuẩn bị ngay lập tức. Vào một đêm như thế này, chúng ta nên cùng nhau thưởng thức đồ ăn tuyệt hảo, nhấm nháp rượu ngon và kể nhau nghe về những truyền thuyết trên biển. Đây là một chuyện rất đáng mừng.”
Thật đáng mong đợi… Cơ mà, tại sao một cuộc đi săn hoàn hảo lại trở thành một buổi giao lưu ẩm thực thế này… Klein nuốt nước bọt.