Một trong hai người đàn ông đang giằng co có thân hình vạm vỡ, mặc áo đồng phục hải quân trắng sọc xanh. Trong thời tiết rét lạnh căm căm gần không độ, ông ta vẫn để cánh tay trần.
Ông ta kề một cái lưỡi lê vào cổ kẻ đối diện, nhưng cũng bị một khẩu súng hỏa mai cổ lỗ sĩ đến mức có thể được trưng bày trong bảo tàng chĩa thẳng vào giữa lông mày và sống mũi.
Chủ nhân của khẩu súng cũng là một gã đàn ông cao hơn một mét tám, cơ bắp rắn chắc, gương mặt nhờn bóng vì dầu. Gã cạo trọc đầu, xăm hình một con đại bàng biển, hùng hổ chửi rủa:
“Hải quân chó chết!
Chưa có ai ở cảng Damir này dám vu khống tao là người cung cấp thông tin cho hải tặc đâu!”
Người thủy thủ Hải quân kia chẳng hề nao núng trước những câu chửi bới của gã, cả hai đều phun ra tất cả những vốn từ thô tục phong phú trên biển.
Klein quan sát vài giây rồi men theo mép đi vòng qua, đến bên thuyền trưởng Elland, người đang đeo một thanh kiếm thẳng bên hông và giấu khẩu súng hỏa mai trong người. Hắn bình tĩnh, thuận miệng hỏi:
“Chuyện gì vừa xảy ra?”
“Hai con ma men cãi nhau thôi. Ở cảng Damir luôn có một tin đồn ‘Đại Bàng Biển’ Logan phục vụ cho chủ nhân Tàu Uất Kim Hương Đen. Vừa nãy vị thủy thủ Hải quân kia mới nhắc tới chuyện đó, đúng lúc bị ‘Đại Bàng Biển’ nghe thấy.”
Chủ nhân của Tàu Uất Kim Hương Đen? Chẳng phải chính là ‘Thượng Tướng Địa Ngục’ Ludwell sao? Klein quay người ngồi xuống một chiếc ghế chân cao bên cạnh quầy bar, gõ nhẹ xuống mặt bàn gỗ:
“Một ly bia South Wales.”
“6 penny.” Nhân viên pha chế có nước da màu nâu đồng, hàm răng trắng xóa đang lau chùi ly, đáp với vẻ dửng dưng.
Cứ là đặc sản đại lục thì giá cao hơn hẳn so với ở Backlund và Tingen… Klein móc ra một đống tiền lẻ, đếm đủ 6 penny đưa cho đối phương.
Bấy giờ, xung đột giữa Logan và vị thủy thủ Hải quân đã bị bảo vệ quán bar can ngăn. Thét vào mặt đối phương những câu từ gay gắt xong, cả hai đều lùi vào những góc khác nhau.
Có lẽ vì cảm thấy bị mất mặt, chỉ hơn chục giây sau, vị thủy thủ Hải quân kia nhanh chóng rời đi. Bầu không khí trong quán bar lại nhanh chóng náo nhiệt trở lại.
“Cậu muốn chơi bài không?” Thuyền trưởng Elland chỉ vào cầu thang bên cạnh quán bar.
“Không.” Mục đích chủ yếu của Klein khi đến đây là để thu thập thông tin.
Elland vô thức tóm lấy bờ vai hắn, nhưng lại bị khí chất lạnh lùng sắc bén của đối phương chặn lại, nên chỉ có thể thuận tay sửa sang lại chiếc áo khoác đỏ sậm, nhắc nhở một câu:
“Đừng tìm phụ nữ ở đây.”
Klein gật đầu, cầm ly bia South Wales lên uống một ngụm.
“Với lại, đừng tin bất cứ kẻ nào ở chỗ này. Họ chỉ nói một xíu sự thật thôi.” Elland cầm ly rượu Lyrenze của mình, bước lên cầu thang dẫn đến tầng hai.
Klein ngẩng đầu nhìn ông ta một chút, mặt vẫn lạnh tanh, hỏi vặn lại:
“Kể cả ông à?”
“…Có lẽ vậy.” Elland thoạt sững sờ, chợt cười lớn tiếng, “Ít nhất thì lời nhắc vừa rồi của tôi là thật. Ừm, chuyện tôi là đàn ông cũng là thật!”
Cũng không nhất thiết… Trên thế giới này có một loại ma dược tên là “Nữ Phù Thủy”… Klein thu ánh mắt lại, vừa chậm rãi uống bia, vừa nghe ngóng các vị khách rượu khoác lác.
Hai, ba phút sau, một người đàn ông nhỏ thó cầm rượu của mình đi tới, ngồi xuống bên cạnh Klein.
“Đồng nghiệp, trông cậu giống một nhà thám hiểm lắm.” Gã hơi nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười.
Gã đàn ông đến chào hắn có mái tóc đen, mắt xanh biển, ngũ quan trên mặt có vẻ già, bộ dạng hèn mọn.
“Có thể xem như vậy.” Klein lạnh lùng đáp.
“Tôi có thể nhìn ra được, cậu là một thợ săn, một thợ săn tiền thưởng và của cải.” Gã đàn ông nhỏ thó đưa mắt liếc trái nhìn phải, rồi cúi thấp đầu, ép giọng xuống, “Cậu đã bao giờ nghe về Đế Quốc Bóng Ma chưa?”
Tôi đã nghe về Amway (1), cũng đã nghe về Cha Thiên Thượng (2) và Đấng Cứu Thế bị phong ấn dưới đáy biển (3) rồi… Klein lợi dụng năng lực “Người Không Mặt”, tỏa ra tín hiệu đừng có tiếp cận hắn nữa:
“Biết, một chiếc tàu ma khổng lồ, cổ xưa, chở đầy kho báu.”
“Chúng tôi có manh mối về nó đấy!” Gã đàn ông nhỏ thó dùng giọng điệu đầy sức hút nói, “Chúng tôi đã tìm thấy một chút tư liệu về nó, biết lần tới nó sẽ xuất hiện ở đâu! Chúng tôi không muốn đám hải tặc và Hải quân chiếm lợi nhiều từ nó, cũng không muốn bị người khác cướp mất của cải, nên đã quyết định sẽ tự thuê một chiếc tàu buôn có vũ trang tới chờ đợi ở vùng biển đó, tốn tầm 1000 bảng. Tôi đã tìm được 15 người đồng hành, gom góp được 720 bảng. Cậu có hứng thú tham gia không?”
Không đợi Klein mở miệng, gã đã dò dẫm rồi lôi ra một xấp thư màu nâu vàng:
“Tôi biết cậu sẽ không dễ gì mà tin tưởng chuyện này. Trên thực tế sẽ chẳng có ai tin tưởng cả. Nhưng trước đó đã có 15 người đồng hành, sau khi nhìn những tập tài liệu này, họ đều quyết định gia nhập kế hoạch của chúng tôi.”
…Trông mặt mình dễ bị lừa thế à? Hay bất kỳ tay nào mới tới nào đều bị dính vào chuyện kiểu này? Klein đang suy nghĩ có nên thẩm định sơ qua đống thư từ kia không, bỗng từ khóe mắt liếc thấy ‘Đại Bàng Biển’ Logan vừa tranh chấp với người khác bước tới.
“Woody, mày lại đi lừa đảo rồi! Đồ chuột cống chết tiệt này!” Logan nhấc gã đàn ông thỏ thó lên, quăng vào khoảng trống ngay giữa quán bar, khiến gã ngã chổng vó.
Gã đàn ông cơ bắp có hình xăm màu xanh trên đầu ngồi xuống vị trí vừa nãy của Woody, nở nụ cười hào sảng:
“Thật ngại quá, đấy là chuột ở cảng Damir chúng tôi, chúng luôn muốn làm mấy chuyện phá hoại danh dự của chúng tôi.
Trên thực tế, chúng tôi đều rất mến khách. Nếu cậu có chuyện gì cần hỏi, đừng ngần ngại tìm tôi.
À à, đừng tin lời vu khống của mấy tên kia, tôi là một người chính trực, không hề dính líu một chút nào đến ‘Thượng Tướng Địa Ngục’ hết!”
Càng nhấn mạnh như thế, sẽ càng khiến người khác nghi ngờ hơn đấy… Klein trầm ngâm một hồi, vẻ mặt vẫn không cảm xúc, hắn lên tiếng với giọng điệu bình thản:
“Tôi muốn biết tin đồn mới nhất.”
“Không thành vấn đề.” ‘Đại Bàng Biển’ Logan đập tay xuống mặt bàn quầy bar, nói với nhân viên pha chế, “Cho một đĩa thịt muối đặc biệt, tôi muốn mời vị đồng nghiệp này nếm thử món ăn nổi tiếng nhất ở Damir chúng ta.”
Nhân viên pha chế vẫn tỏ vẻ mặt lãnh đạm, đẩy cửa bước vào bếp, chẳng bao lâu sau đã bưng ra một cái đĩa có hoa văn trắng đỏ rõ ràng, xếp mấy miếng thịt muối cắt đều.
“5 bảng.” Y chẳng hề để ý ‘Đại Bàng Biển’ Logan, trực tiếp nhìn về phía Klein.
“5 bảng.” ‘Đại Bàng Biển’ Logan nghiêng đầu, vừa mỉm cười ấm áp, vừa giơ tay lên thể hiện cơ bắp của mình, “Mọi người vừa nghe rồi đấy, cậu muốn cảm ơn tôi, nên mới mời tôi ăn món thịt muối đặc biệt này.”
Klein nhất thời không kịp phản ứng với mọi chuyện. Chỉ đến khi nhân viên pha chế thúc giục lần thứ hai, hắn mới hiểu ra mình vừa bị tống tiền. Hơn nữa, đối phương còn diễn khá sâu.
Đầu tiên, chúng dùng một âm mưu rất dễ nhìn thấu để dẫn ‘Đại Bàng Biển’ Logan lên sàn, thuận lợi đạt được ấn tượng tốt với mục tiêu. Tiếp theo lại lấy lý do mời khách, gọi một phần thịt muối đặc biệt đắt đỏ. Cuối cùng trở mặt không quen biết, đổi trắng thay đen, ép mua ép bán… Cũng chẳng lạ khi ‘Chuột’ Woody vừa bị ném ra, tất cả những con ma men kia đều im thin thít… Họ đều rất sợ hãi tin đồn Logan phục vụ cho ‘Thượng Tướng Địa Ngục’… Mình nên xử lý như thế nào nhỉ? Hiện giờ thiết lập nhân vật của mình là Gehrman Sparrow, một nhà thám hiểm kiêm thợ săn tiền thưởng có phần điên cuồng… Klein cầm cốc lên, nhấp một ngụm bia nồng vị lúa mạch, vẫn dùng giọng điệu thản nhiên:
“Sao không trực tiếp cướp luôn đi?”
“Sao không trực tiếp cướp luôn đi?” Logan bị hỏi vặn lại thì hơi ngây ra.
Ngay sau đó, gã nhìn thấy một nắm đấm càng lúc càng to.
Bốp!Nắm tay trái của Klein đấm thẳng vào cằm ‘Đại Bàng Biển’ Logan, đánh cho gã ngã ngửa về phía quầy bar.
Khẽ chống tay phải, Klein nhạy bén rời khỏi ghế tựa, tiếp cận cơ thể đang rơi xuống của Logan.
Bắp đùi hắn căng lên, đầu gối nhấc cao, đập thẳng vào bụng dưới Logan.
Khục! Đầu Logan giật lên quay lại, con mắt gã lồi cả ra, miệng há hốc.
Klein thuận tay rút súng ngắn ra, nhét họng súng vào mồm đối phương, kéo cò về sau.
“Tao… Tao là…” Logan kêu rên.
Klein nhìn chằm chằm vào mắt gã, bỗng rút súng ra rồi vung mạnh một cái, đập cả nắm tay và báng súng vào mặt Logan.
Vài chiếc răng của gã văng ra, mồm gã be bét máu.
Đối mặt với đòn đánh trời giáng và cơn đau quá sức chịu đựng, mắt gã trợn ngược lên, gã trực tiếp ngất xỉu.
Klein kéo người gã dậy, tìm trong túi áo thấy một nắm tiền mặt vụn vặt và một chút tiền xu.
Liếc mắt nhìn đã thấy không quá 5 bảng, Klein trực tiếp ném thẳng chỗ tiền đó vào quầy bar, lạnh nhạt nói:
“Không cần thối.”
Gương mặt màu da nâu đồng của nhân viên pha chế hơi trắng bệch, y hoảng loạn gào lên:
“Ông chủ của tao là ‘Cá Mập Trắng’ đấy!”
Klein cũng chẳng thèm nhìn y lấy một lần, thả tay ra, để mặc ‘Đại Bàng Biển’ Logan ngã vật xuống đất. Rồi hắn lại ngồi xuống, xiên một miếng thịt muối, nhét vào miệng nếm thử. Hắn cảm thấy mùi vị cũng coi là đặc biệt, mùi hương của gia vị lần lượt khuếch tán ra ngoài, cào cấu dạ dày và cổ họng hắn.
Sau khi ăn hai miếng xong, hắn mới ngẩng đầu lên, hỏi:
“Ông chủ ngươi có biết ngươi cấu kết với ‘Đại Bàng Biển’ không?”
“Không, ngài ấy… Không…” Nhân viên pha chế ngập ngừng đáp.
Thấy Klein không có ý định tiếp tục tấn công mà nhanh chóng trả tiền, mấy vị bảo vệ vừa đến gần lại yên lặng rút lui.
Klein uống một hớp bia, liếc mắt nhìn ‘Đại Bàng Biển’ Logan xụi lơ dưới đất, bình tĩnh nói với nhân viên pha chế:
“Gã là người cung cấp thông tin của Ludwell, tiền thưởng truy nã là bao nhiêu?”
“Không, gã không phải.” Nhân viên pha chế lắc đầu, “Đấy chỉ là tin đồn gã tự tung ra thôi, thủy thủ Hải quân vừa nãy là do gã thuê tới đây! Chỉ có thế mới khiến người ở đây sợ hãi gã…”
Nghe thấy câu trả lời, những người uống rượu ở quầy bar đều ngạc nhiên, buông cốc xuống. Có vài con ma men còn lảo đảo đến gần Logan, nhổ nước bọt vào mặt gã.
Phì! Phì! Phì! Rất nhiều khách uống rượu đều lần lượt bắt chước.
Klein lại cúi đầu, tiếp tục ăn thịt muối đặc biệt:
“Nói qua một chút về tin đồn gần nhất.”
Nhân viên pha chế thở phào nhẹ nhõm, vừa lau ly vừa kể ngắt quãng về những tin đồn trong hai tháng vừa qua. Có cái Klein đã từng nghe, có cái hắn chỉ vừa mới biết.
Tàu chiến bọc thép Pritz của Hải quân Hoàng gia đã phá hủy một đoàn hải tặc đi ngang qua trong một quá trình huấn luyện thông thường… Cơn khủng hoảng về những khẩu đại bác khổng lồ bắt đầu lan rộng trong các thế lực hải tặc vừa và nhỏ… Một số còn thừa dịp tàu chiến bọc thép chưa thể hình thành nên hạm đội, điên cuồng gây án, mong lấy được một khoản tiền lớn để rời nghề này… Khoảng nửa năm đến một năm tới, trên biển sẽ không bình yên chút nào… ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ Senor và ‘Trung Tướng Hoàng Hôn’ Bratov Ivan phát sinh xung đột trên vùng biển phía nam của đảo Sonia, nổ ra một trận đại chiến, mỗi phe bị chìm mất hai chiếc thuyền… Klein chỉ nghe mà không hỏi, dần dần lấp đầy bụng.
Hắn nhìn đĩa thịt muối đặc biệt đã trống trơn, bèn uống hết bia, từ từ đứng dậy.
“Nhớ kỹ bài học hôm nay.” Klein đưa đĩa cho nhân viên pha chế.
Nhân viên pha chế vừa định thò tay ra, đột nhiên bị hắn túm chặt phần tóc sau đầu.
Cốp!Klein dùng sức nện thẳng đầu y xuống mặt quầy bar, nện đến mức mảnh gỗ bàn bay tung tóe, máu tươi chảy ròng ròng, nện đến mức khách uống rượu phải tránh cả ra, bảo vệ nhanh chóng chạy đến.
Làm xong việc của mình, Klein phủi tay, cầm ly lên, muốn đổ hết phần bia còn lại lên đầu nhân viên pha chế.
Một giọt, hai giọt, ba giọt…
Klein lặng lẽ từ bỏ, quay người khom lưng xuống, tóm ‘Đại Bàng Biển’ Logan lên, ném thẳng về phía đám bảo vệ đang chạy tới.
Lợi dụng lúc bảo vệ đang tránh né và quán bar hỗn loạn, Klein nhanh chân, bén nhạy đi vòng qua, thoải mái rời khỏi Cá Chuồn Và Rượu.
Hắn ấn chặt mũ, đi nhanh về phía trước, vòng vào một con phố bên cạnh.
Sau khi liên tục chuyển hướng, hắn chợt bước chậm lại, trên tay xuất hiện một xu vàng.
Xu vàng liên tục len lỏi qua lại giữa hai ngón tay hắn, như thể đang điều tra thứ gì.
________
(1) Amway: một tập đoàn áp dụng mô hình kinh doanh đa cấp để bán các sản phẩm liên quan đến lĩnh vực sức khỏe, thẩm mỹ và hàng tiêu dùng.
(2) Cha Thiên Thượng (Heavenly Father): một tên chính thức cho Đức Chúa Trời của người Do Thái hoặc Ki-tô giáo (trong tôn giáo này còn được gọi là Chúa Cha) và Cơ đốc giáo. Theo giáo lý của hầu hết các cộng đồng thuộc Giáo hội Ki-tô giáo, học thuyết Ba Ngôi cho rằng Thiên Chúa là duy nhất và hiện hữu trong ba ngôi: Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần.
(3) Đấng Cứu Thế (the Messiah): vị cứu tinh đến giải phóng một nhóm người. Trong Kinh Thánh Do Thái, một Messiah có thể là một vị vua hoặc Thượng tế được xức dầu theo cách truyền thống với dầu thánh.
Các Ki-tô hữu tin rằng lời tiên tri trong Kinh Thánh Do Thái đề cập tới một vị cứu độ tinh thần mà Đức Chúa Trời gửi đến, và Giê-su chính là vị Messiah đó; Giê-su là con đường duy nhất dẫn đến sự cứu rỗi, là con của Chúa Cha, đồng thời là hóa thân của Chúa Con.
Trong cuốn “Exercitations on the Epistle to the Hebrews also concerning the Messiah […]” của J. Owen viết: “…Có phải Chúa đã được cho rằng,
bỏ lại tội lỗi của chúng ta đằng sau ngài,
che giấu chúng, và
ném chúng xuống đáy biển. Việc ấy không thể nào hoàn thành bởi ai khoác ngoài Đấng Cứu Thế mà chúng ta đã né tránh trước đó.”
______
707DefenderOfJustice: chương này dịch thì nhanh, tra cứu thì lâu. Trên đây chỉ là một trong số các tư liệu mình đã ngồi đọc cả đêm để tóm tắt và chú thích, có thể việc diễn đạt sẽ không rõ nghĩa và không chính xác bằng việc tự tìm đọc các thuật ngữ, giáo lý và kinh thánh (bằng cả tiếng Anh và tiếng Việt) *cười* Dịch đến chương này, mình chợt nhận ra “cái gì cũng chỉ biết một chút” của Klein đúng là hơi bị đáng sợ rồi ;( Nếu có gì không hiểu, các bạn hãy bình luận bên dưới, mình sẽ cố giải thích cụ thể hơn trong khả năng của mình:3