Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 509

Đô đốc Emilius Levitt… Một vị Bán Thần chân chính… Vừa nghe thấy câu nói của Bildt, trong nháy mắt đầu Klein đã văng vẳng hai từ:

Xin lỗi, tạm biệt!

Thấy Gehrman Sparrow khẽ nhướn mày, Bildt tranh thủ giải thích thêm:

“Điều này không ảnh hưởng đến độ khó của nhiệm vụ đâu.

Ở đây chẳng ai cần một Bán Thần phải phô bày thực lực của mình ra cả.”

Ông ta hắng giọng, gượng cười:

“Vì để giảm độ khó của nhiệm vụ này xuống, ngài Đô đốc đã cố tình sắp xếp lịch trình mấy ngày tới là đi thị sát căn cứ Hải quân Olavi. Cứ thế, ngài ấy sẽ không phải ở lại đại bản doanh Hải quân vùng trung tâm biển Sonia, Thành Khảng Khái – Bayam. Nhờ vậy, ngài ấy cũng sẽ tránh được “Hải Vương” Yan Kottman và Thống đốc Quần đảo Rorsted, George Negan; tránh được hầu hết cấp dưới quen thuộc với mình; tránh được những người thân đang kinh doanh sản nghiệp của dòng tộc; tránh được những tình nhân thân thuộc với ngài ấy nhất kia.

Nói cách khác, cậu không cần phải đối mặt với Bán Thần, không cần phải đối mặt với hàng loạt bài kiểm tra.

Ở đây chỉ có ba người quen thuộc với Ngài Đô đốc nhất. Một là thư ký của ngài ấy, Trung tá Luan. Cậu ta thuộc MI9, chịu trách nhiệm giám sát ngài Đô đốc. Chắc cậu ta từng dùng rất nhiều tên giả, tôi không rõ đấy có phải tên thật của cậu ta không nữa. Hai là tình nhân ở đây của ngài Đô đốc, một vị tiểu thư xinh đẹp tên Cynthia. Nghe nói tổ tiên của cô ta là quý tộc bị tước bỏ tước vị và lưu đày đến nơi này. Ba là Thống đốc Olavi, Alston Levitt, em trai nhỏ nhất của ngài Đô đốc. Bá tước Levitt đến từ Thượng Nghị viện chính là anh cả của họ.”

Nghe qua thì đúng là chẳng thấy khó khăn gì thật, hơn nữa kết quả bói toán của mình cũng không cho thấy nguy hiểm quá lớn… Klein im lặng vài giây rồi khẽ gật đầu:

“Tôi cần tài liệu chi tiết về Emilius Levitt.”

“Chúng tôi đã chuẩn bị xong xuôi. Đây là ảnh của ngài ấy. Đây là mô tả về dấu vết riêng và dị hình trên cơ thể ngài ấy. Đây là đặc điểm khẩu âm của ngài ấy. Đây là từ ngữ ngài ấy hay dùng theo thói quen. Đây là các phản ứng và thái độ khác nhau đối với những sự kiện khác nhau của ngài ấy. Đây là thông tin chi tiết về sự tương tác giữa ngài ấy với đám người Luan, Cynthia và Alston…” Biltd phấn khởi mừng thầm, lập tức lấy ra một loạt tư liệu nhận được từ Đô đốc Emilius Levitt.

Klein cầm ảnh chụp trước, nhìn thấy một quý ông trung niên với mái tóc đen và đôi mắt xanh lam, mang khí chất nghiêm túc và cứng nhắc, có nhiều tóc hơn hẳn so với phần đông đàn ông Loen bình thường.

Hắn thoáng gật đầu, rồi ngước lên.

“Tôi biết những tài liệu này rất nhiều, nhưng tôi tin chắc chắn cậu có thể nhớ kỹ được trong hai ngày. Ở phương diện này, cậu chuyên nghiệp lắm mà…” Còn chưa dứt lời, Bildt đã vô thức lùi lại một bước, vì người đứng trước mặt ông ta không còn là Gehrman Sparrow nữa mà chính là Emilius Levitt! Quả thực thần thái nghiêm túc ẩn chứa nét ngạo mạn kia giống y hệt bản gốc!

“Bão Táp trên cao, đ-đây gần như là thần tích rồi!” Bildt xem xét kỹ càng, không khỏi tán thưởng trong kinh ngạc, “Có điều, vóc dáng cần cao thêm 3 centimet nữa. Hai chân cần dày hơn, nhưng không sao, cứ từ từ thôi. Ngài Đô đốc sẽ tới đây vào ngày kia cùng với Hạm đội Sonia 1 của Hải quân Hoàng gia, thị sát căn cứ Hải quân Olavi vào buổi trưa, tổ chức một dạ tiệc vào buổi tối. Tôi có thư mời, có thể đưa cậu theo để cậu quan sát cử chỉ và thái độ của ngài Đô đốc lúc giao lưu với những người khác.”

Vừa nói, ông ta vừa cầm 500 bảng Sothoth lấy từ trong két ra, đưa cho Klein:

“Hợp tác vui vẻ!”

Klein ước lượng xấp tiền, dò xét vài lần mới nói:

“Hợp tác vui vẻ.”

Backlund, phố Williams.

Là một thành viên không quá nổi bật của Găng Tay Đỏ, Leonard Mitchell đứng dựa vào một bức tường bên ngoài tòa nhà, chờ công tác điều tra sơ bộ kết thúc.

Anh hơi nâng chân phải, chỉ để mũi giày chạm đất, khiến tư thế đứng ấy toát lên vẻ khá lơ đãng.

Sau một hồi, anh trông thấy hai đồng đội quay lại với vẻ mặt hơi phức tạp, vừa hưng phấn, vừa nghi hoặc, vừa mong chờ, vừa nôn nóng.

“Thomson, có kết quả rồi hả?” Leonard hơi bồn chồn. Anh dựa sát vào đối phương, cười hỏi.

“Ừ.” Thomson gật đầu, thản nhiên đáp, “Hai bên đều khai thật, họ không thể nào nói dối trong mơ được.”

Anh chàng với mái tóc thưa này lại đội mũ lên, nói:

“Nội dung họ khai đều tương đồng. Bên dưới con phố này là tàn tích Vương triều Tudor ở Kỷ thứ Tư. Lối vào là tòa giáo đường nhỏ bị bỏ hoang kia. Còn có lối vào nào nữa hay không thì chưa xác định được.”

“Ra là vậy à…” Leonard không hỏi nhiều, chỉ tán nhảm đôi ba câu rồi lùi sang một bên, lại đứng dựa vào tường.

Anh nhìn ngó quanh quất, thì thầm:

“Lão già, đến lĩnh vực ông tinh thông rồi đấy.

Nơi này ẩn chứa tàn tích của gia tộc Tudor.”

Trong đầu anh bất chợt vang lên một giọng nói già nua:

“Ngươi đúng là càng ngày càng vô phép. Tại niên đại đó của chúng ta, thiếu tôn kính với người ở địa vị cao đồng nghĩa với việc sẽ bị biến thành đồ tế sống.

Hơn nữa, không đời nào chỉ có mỗi một tàn tích gia tộc Tudor ở Backlund được.”

“Thế họ đang nói dối à?” Leonard nhỏ giọng hỏi lại.

Giọng nói già nua kia cười khùng khục:

“Không, chỉ là biết chưa đủ sâu thôi.

Nếu ta đoán không nhầm, tàn tích nơi đây hẳn là thuộc về Đế quốc Liên hiệp Tudor-Trunsoest.”

“Ông vừa bảo gì?” Leonard sửng sốt.

Đây là một Vương triều cổ xưa mà anh chưa từng nghe qua.

Giọng nói già nua bật cười:

“Đúng là một tên nhóc thiếu hiểu biết. Sau khi Đế quốc Solomon bị hủy diệt lần thứ nhất, thay thế nó chính là Đế quốc Liên hiệp Tudor-Trunsoest, dùng hình thức hai Quan Chấp chính để thống trị toàn bộ lục địa Bắc.”

“Hai Quan Chấp chính…” Leonard nghiền ngẫm cụm từ này.

Giọng nói già nua kia vừa cười vừa thở dài:

“Bên trong tàn tích ngầm kia, hẳn là có một cái giá nến dựng ngược cắm 41 ngọn bên trái và 40 ngọn bên phải, có hai chiếc ngai vàng của Cự Nhân, có… Haha, chắc đây chính là nơi Aristar Tudor trở thành “Huyết Hoàng Đế”.”

Đôi mày Leonard khẽ cau vào rồi giãn ra, anh thoải mái cười:

“Trong đó sẽ cất giấu nhiều bí mật lắm đây.”

“Đương nhiên, nhưng ngươi chưa đủ tư cách biết đâu.” Giọng nói già nua tặc lưỡi.

Leonard hơi bĩu môi:

“Chắc tiếp theo là thăm dò tàn tích rồi.”

Giọng nói già nua cười khẩy, rồi im lặng.

Một phút sau, Leonard trông thấy Tổng Giám mục của Giáo hội Thần Hơi Nước Và Máy Móc – Hollamick Haydn và Tổng Giám mục của Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối – St. Anthony kết thúc cuộc đối thoại, ai về chỗ người nấy.

Ngay tiếp đó, Hollamick ra lệnh cho toàn bộ thành viên Trái Tim Máy Móc rút lui, để lại nơi này cho những Kẻ Gác Đêm thuộc Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối.

Gì thế này? Thấy vậy, Leonard vô cùng bối rối.

Đúng lúc này, tất cả Kẻ Gác Đêm nghe thấy giọng nói của Tổng Giám mục St. Anthony:

“Găng Tay Đỏ tập trung. Các Kẻ Gác Đêm còn lại rời khỏi thế giới gương, tìm lý do sơ tán cư dân nơi đây, hứa hẹn đền bù nhà cửa cho họ.

Sau khi toàn bộ cư dân đã di tản, Găng Tay Đỏ chúng ta sẽ cùng hủy diệt tàn tích ngầm bắt nguồn từ niên đại tà ác kia!

Không được tiến vào, trực tiếp phá hủy!

Nguyện Nữ Thần phù hộ chúng ta!”

Đây… Leonard hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại phát triển thành thế này.

Bảy rưỡi tối, Dinh Thống đốc Olavi.

Klein biến thành hình dạng Sothoth, mặc áo đuôi tôm đen, đeo nơ cùng màu, theo Bildt bước vào đại sảnh dạ tiệc.

Nhiệt độ trong phòng ấm áp như mùa xuân, chiếc đèn pha lê khổng lồ treo trên mái vòm rủ xuống, vô số ngọn nến lấp lánh chiếu rọi khiến mặt đất sáng rực như ban ngày.

Trong góc, bên phải là một dàn nhạc gồm các thành viên mặc áo gile đen và đeo nơ đang diễn tấu từng giai điệu nhẹ nhàng. Bên trái là một chiếc bàn dài, trên đó đặt món gà nướng, gan ngỗng quay, cừu hầm, vịt quay kiểu Backlund, tôm hùm Olavi hấp bơ và phô mai, cùng nhiều món ăn khác.

Dù đứng ở khoảng cách xa, Klein vẫn ngửi thấy mùi thơm của chúng. Hắn chuẩn bị cầm đĩa đi qua lấy đầy đồ ăn.

Đúng lúc này, Bildt kéo kéo ống tay áo hơi chật, nghiêng đầu nói nhỏ:

“Hãy nhớ kỹ các lễ nghi của loại dạ tiệc này.
Mục đích hiện giờ của chúng ta là quan sát cử chỉ của ngài Đô đốc, nên chỉ cần cầm một ly rượu là được.

Ở đây có rượu champagne Sương Mù, rượu nho Aurmir, rượu vang Southville, tất cả đều là loại thượng hạng hiếm thấy bên ngoài. Cậu có thể uống một ít, nhưng không được uống nhiều quá. Chúng ta phải duy trì được sự tỉnh táo, ừm, lúc uống hãy cố gắng tỏ vẻ một chút.”

Klein dời mắt, khẽ gật đầu.

Hắn và Bildt tự lấy một ly champagne Sương Mù vàng kim hấp dẫn đang sủi bọt li ti trên khay do người hầu mặc gile đỏ bưng tới. Thế rồi, cả hai tiến về phía tiêu điểm của buổi dạ tiệc, nơi Emilius Levitt đang đứng với bộ quân phục Đô đốc Hải quân xanh sẫm.

Với địa vị của họ, đương nhiên không thể thực sự tới gần ngài Đô đốc, nên cả hai chỉ có thể đứng ở nơi xa hơn một chút, xem xét từng cử động nhỏ nhất của đối phương.

Dáng người Emilius bình thường, trông không quá vạm vỡ. Khóe miệng hơi rủ xuống, cho thấy tuổi thật của ông ta…

Ông ta không để râu. Đôi mắt xanh thẳm như ẩn chứa vẻ uy nghiêm không cho phép người khác từ chối hoặc kháng cự…

Bộ quân phục Đô đốc xanh sẫm của ông ta rất phẳng phiu, có một dải băng đỏ kéo từ bả vai xuống ngực, nơi đính đủ loại huân chương…

Ống tay áo ông ta ghim nhiều khuy măng-sét, làm nổi bật quân hàm cùng màu trên vai…

Quân hàm chia làm ba phần, theo thứ tự từ trong ra ngoài là: vương miện khảm hồng ngọc, quyền trượng giao trường kiếm, bốn sao làm từ kim cương… Klein tiến vào trạng thái cực kỳ chú tâm, lợi dụng năng lực “Người Không Mặt” để ghi tạc mọi đặc điểm chi tiết của vị Đô đốc Hải quân kia cũng như thái độ khi trò chuyện với người khác của đối phương.

Trong quá trình này, hắn chỉ nhấp một ngụm champagne Sương Mù cực nhỏ, còn chẳng nhớ vị của nó thế nào.

Sau khi đã thu thập hầu hết thông tin, Klein mới thở phào, cho đầu óc thả lỏng.

Vì tiêu tốn quá nhiều trí não, hắn bắt đầu thấy đói, thế là đặt ly rượu vào khay cầm trong tay người hầu mặc gile đỏ, chuẩn bị bước đến chiếc bàn dài lấy đồ ăn.

Ngay lúc này, Bildt áp sát, cất tiếng:

“Ngài Đô đốc ra hiệu cho tôi, chúng ta sẽ gặp ngài ấy ở địa điểm đã hẹn sẵn.”

“…” Klein thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chặp vào đĩa gà nướng, lạnh lùng lườm Bildt một cái.

Bildt vô thức rùng mình, cuống quít xoay người lại, dẫn Gehrman Sparrow đi từ vị trí cửa sổ sát đất ra vườn hoa.

Đi trên con đường yên tĩnh được gần một phút, ông ta dừng lại, chỉ vào mặt Klein:

“Cậu có thể biến thành hình dạng của ngài Đô đốc rồi đấy.

Cứ tỏ vẻ mình là tên lang thang trông rất giống ngài ấy là được.”

Klein gật đầu, giơ tay vuốt mặt.

——Hành động này là nhằm che giấu những mẩu thịt và vết mụn nhọt ghê tởm có thể xuất hiện trên khuôn mặt lúc hắn thay đổi ngoại hình.

Đến khi hắn hạ tay xuống, Bildt đã trông thấy một quý ông trung niên gần như giống hệt Emilius Levitt.

“Tốt lắm.” Bildt tiến lên mấy bước, đi tới phòng trữ đồ, giơ tay đẩy cửa.

Emilius Levitt vẫn mặc bộ quân phục Đô đốc bắt mắt kia. Ông đứng ở phía đối diện cửa ra và cạnh cửa sổ, thưởng thức cảnh vườn bên ngoài.

Bấy giờ, ông quay đầu lại, nhìn thẳng vào vị khách rất giống mình vừa tới.

Cảm giác uy nghiêm và bầu không khí áp bức khó nói thành lời kia khiến Klein không khỏi cúi đầu.

Ánh mắt gắt gao của Emilius Levitt không dừng lại mà chuyển qua Bildt. Ông nói bằng tông giọng không chút cảm xúc:

“Đây không phải tên lang thang ngươi nhắc tới lúc trước.

Hắn là một Người Phi Phàm.”

Bình Luận (0)
Comment