Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 513

Phù, rốt cuộc Emilius và đám người Alston Levitt đang mưu tính chuyện gì vậy? Tự dưng lại nhận được lời cảnh báo của Hội Ẩn Sĩ Hoàng Hôn… Trừ phi có thể thực sự thay đổi thời đại, ảnh hưởng tới diễn biến mấu chốt của lịch sử, tổ chức cổ xưa và bí ẩn này sẽ không ra mặt, sẽ không để lộ danh tính… Lặng lẽ đứng bên lề một lâu đài rộng lớn khổng lồ trong giấc mơ, Klein suy tư nhìn nơi bóng người mờ nhòe kia vừa biến mất.

Lạc trong suy nghĩ, hắn đột nhiên tỉnh dậy, không còn chắc chắn về suy đoán vừa nãy nữa:

Chưa chắc mưu đồ của Đô đốc Emilius và em trai ông đã ảnh hưởng tới trào lưu của thời đại!

Dù Hội Ẩn Sĩ Hoàng Hôn chỉ can thiệp vào những phương diện trọng đại thế này, nhưng thân là thủ lĩnh của một tổ chức bí ẩn, Klein biết rất rõ, ngoài thực hiện tôn chỉ và ý niệm của bản thân tổ chức, nó còn cung cấp sự trợ giúp giữa các thành viên.

Từ nhật ký của Rossell Đại Đế, có thể thấy Hội Ẩn Sĩ Hoàng Hôn sở hữu lượng thành viên đến từ đủ loại lĩnh vực, địa vị và Danh sách. Ngoại trừ một bộ phận thành viên tín ngưỡng vị Chúa Sáng Thế nguyên sơ kia một cách cuồng nhiệt và chờ đợi hoàng hôn tới khi Chân Thần sẽ thức tỉnh, số còn lại chỉ mưu cầu lợi ích cho bản thân. Dưới hoàn cảnh ấy, chỉ cần người tổ chức không tiến hành kiểm soát một cách nghiêm ngặt, đương nhiên ủy thác trong nội bộ sẽ xuất hiện.

Có lẽ chuyện Alston Levitt đang mưu đồ chỉ ảnh hưởng tới một thành viên nào đó của Hội Ẩn Sĩ Hoàng Hôn. Rồi ông ta bị kẻ kia phát hiện ra trước, ủy thác nội bộ, khiến thành viên khác lấy cớ “trào lưu của thời đại” đến cảnh cáo Emilius Levitt…

Xuất phát từ logic này, mạch nước ngầm có vẻ thú vị rồi đây… Với trình độ của Hội Ẩn Sĩ Hoàng Hôn, “Kẻ Dệt Luật” Emilius Levitt có vẻ là Danh sách 4 hẳn sẽ không phải một mục tiêu khó bị loại bỏ. Mình thậm chí còn nghi rằng họ có thể điều động nhiều hơn ba vị Thiên Sứ, hơn xa so với bảy đại Giáo hội…

Thế sao không ra tay luôn đi, còn đến cảnh báo trước làm gì?

Lúc còn ở Backlund, nếu Thiên Sứ thật sự xuất hiện, nói không chừng vài vị Chân Thần còn hàng lâm ấy chứ. Do đó Hội Ẩn Sĩ Hoàng Hôn mới đành phải sử dụng phương thức quanh co hơn, kín đáo hơn để xử lý Công tước Negan. Nhưng đây là Đảo Olavi, ngay cả Người Phi Phàm Danh sách cao cũng chẳng thường xuyên qua lại nơi đây…

Đưa ra cảnh báo này là vì Hội Ẩn Sĩ Hoàng Hôn tôn trọng sự bí ẩn, không muốn để lộ bản thân, nên mới cố hết sức không áp dụng mấy thủ đoạn kịch liệt, hay là vì vị thành viên đã ủy thác nội bộ kia không muốn thấy Emilius bỏ mình? Đối với “Hắn”, vị Đô đốc này vẫn còn hữu dụng, nên mới không nỡ từ bỏ, cho dù ông ta có hành động nào đó gây bất lợi tới “Hắn”?

Thế thì, có thể khoanh vùng phạm vi vài thân phận hiện thực của “Hắn”…

Klein đặt ra một giả thuyết táo bạo, nhưng lại không thể chứng thực. Hắn đành tạm buông bỏ chuyện này, quẳng nó ra sau đầu.

Hội Ẩn Sĩ Hoàng Hôn cảnh cáo Đô đốc Emilius chứ liên quan gì tới mình đâu… Chỉ cần mấy ngày gần đây không để bản thân mình xen vào thì sẽ thuận lợi chống đỡ được tới khi ủy thác kết thúc. Diễn biến về sau có ra sao, hoàn toàn không phải việc của mình! Với cấp độ hiện tại của mình, muốn điều tra Hội Ẩn Sĩ Hoàng Hôn còn xa lắm, căn bản còn chẳng có tư cách nhìn trộm ấy chứ… Klein nghe theo tiếng nói của con tim, chuyển qua dò xét Hội Tarot nhà mình.

Hê, mình vừa phát hiện ra một vấn đề. Các tổ chức bí ẩn khác lấy tôn chỉ và ý niệm làm chủ, kết hợp với việc các thành viên giúp đỡ lẫn nhau. Mà Hội Tarot chúng ta lại còn đỉnh hơn cả thế, chỉ có ủy thác lẫn nhau chứ không có tôn chỉ với ý niệm… Không, trong mắt một số thành viên vẫn tồn tại tôn chỉ và ý niệm đấy. Chẳng hạn như niềm tin của anh bạn ‘Mặt Trăng’, đây là một tổ chức được sinh ra để cứu vớt thế giới… ‘Kẻ Khờ’ Klein cười tự giễu, thoát khỏi cảnh mơ.

Hắn xoa tay xóa mắt giả đi, chuyển mắt thật về đúng chỗ cũ, động tác đang vô cùng trơn tru bỗng ngừng lại.

Đó không phải nhập mộng đơn giản! Klein nhớ lại chuyện vừa xảy ra, nhíu mày.

Ấy là vì sức mạnh đó đã cố kéo hắn vào một giấc ngủ say trước!

Trước đó mình đã ngủ rồi mà, sao hắn còn làm thế? Đội trưởng từng nói, một “Ác Mộng” có thể trực tiếp nhìn thấy cảnh trong mơ, nên chẳng đời nào phạm phải sai lầm này được… Vì vậy, khách đến thăm không sử dụng năng lực phi phàm loại “Ác Mộng” mà là phương pháp khác… Định vị thông qua Linh giới chăng? Hay sau khi biết vị trí của mình, hắn đã sử dụng biển tiềm thức tập thể, trực tiếp tác động tới thể tâm trí của mình?

Ừm… Mình nghiêng về giả thuyết sau hơn. Chỉ có thế mới giải thích được tại sao mình không thể thoát giỏi giấc mơ dù đã khôi phục sự tỉnh táo. Trong nhật lý Rossell Đại Đế cũng từng nói rằng, lúc tham gia tổ chức được nghi là Hội Ẩn Sĩ Hoàng Hôn, ông ta đã dự tụ hội bằng cách thông qua một giấc mơ chân thực bao phủ cả một đại lục, một “giấc mơ” chân thực…

Klein khẽ gật đầu, vừa thở dài vừa thầm nhủ trong tiếng cười:

Chắc chắn Đô đốc Emilius không hề ngờ được Hội Ẩn Sĩ Hoàng Hôn sẽ tới cảnh báo.

May là ông ta thuê mình đấy! Đổi lại là người khác, vừa nãy đã lộ tẩy rồi! Xem như tấm Bùa chú Luật Thứ Chín kia rất đáng.

Thành Bạch Ngân, tháp tròn, bên trong căn phòng của Thủ Lĩnh Colin Iliad.

Derrick Berg bị triệu tập tới. Trông thấy mái tóc hoa râm và gương mặt sứt sẹo của vị “Kẻ Săn Ma” kia một lần nữa, cậu rất lo sợ và bất an.

Chờ cậu chào hỏi xong, Colin mới đánh giá chút ít và hỏi:

“Cậu thăng cấp rồi?”

“Vâng ạ, tôi đã là Danh sách 7 “Thần Quan Mặt Trời”.” Derrick đã đăng ký từ trước nên không cần giấu giếm gì.

Đôi mắt xanh nhạt sâu thẳm của Colin dời đi, ông như vu vơ hỏi:

“Cậu có phối phương ma dược kế tiếp không?”

Derrick của quá khứ sẽ đáp thẳng “Không ạ”. Nhưng cậu của hiện giờ đã có thói quen suy nghĩ một hồi trước khi mở miệng.

Nếu đáp “Không”, sau đó lại thăng cấp tiếp mà không có kinh nghiệm gì để chống đỡ, vậy chắc chắn sẽ bị nhìn ra có vấn đề. Nhưng nếu đáp “Có”, Thủ Lĩnh sẽ hỏi mình để trao đổi vật phẩm, cũng bồi dưỡng thêm nhiều Người Phi Phàm đường tắt ‘Mặt Trời’. Thế này sẽ chứng tỏ mình nói dối… Derrick vừa động não, chân thành nói:

“Không ạ.”

Dưới góc nhìn của cậu, kinh nghiệm là thứ có thể gặt hái được.

Colin gật đầu như chẳng lấy gì làm lạ:

“Khoảng hai tháng sau, chúng ta sẽ sắp xếp một nhiệm vụ thăm dò cho cậu. Tiểu đội sẽ củng cố con đường và phế tích mà chúng ta tìm thấy nhờ Jack, sau đó dọn dẹp lần thứ hai.

Ta hy vọng cậu sẽ còn thu hoạch được nhiều hơn.”

“Vâng, thưa ngài Thủ Lĩnh.” Derrick vừa đáp lại, chợt nhớ tới “Người Chăn Cừu” Lovia.

Hừng đông vừa lên, dưới sự trợ giúp của Cynthia, Klein thay một bộ quần áo, thưởng thức bữa sáng phong phú, ngồi xe ngựa đi tới căn cứ Hải quân Olavi dưới sự hộ tống của cận vệ.

Buổi sáng, cùng với Chuẩn Đô đốc và các Thượng tá, Klein thị sát tình trạng của các con tàu, kho đạn tồn, thăm một số sân huấn luyện mới xây cùng chiếc nhà tắm được tu sửa tận hai mươi lần trong một năm.

Sau khi dùng bữa trưa qua loa tại nhà ăn Hải quân, Klein dựa vào lịch trình đã sắp đặt theo kế hoạch, triệu tập các sĩ quan hàm Thiếu tá trở lên để nghe báo cáo.

Trong quá trình này, hắn đặt một cuốn sổ ghi bìa đen dày trước mặt. Bên trong là một số câu hỏi mà Đô đốc Emilius đã đặc biệt chuẩn bị riêng cho hắn.

“Trong hơn mười năm trở lại đây, do tham nhũng tiền lương và ngược đãi thủy thủ, Olavi đã phát sinh mười bảy vụ nổi loạn đến từ binh sĩ tầng đáy. Sau khi Điều lệ Hải quân Hoàng gia mới nhất được ban bố, nhờ sự dẫn dắt của ngài Đô đốc, chúng ta đã cải thiện được bầu không khí này. Trong ba năm gần đây, không còn vụ việc tương tự phát sinh…” Một vị Thượng tá thuộc căn cứ Hải quân Olavi đứng tại chỗ, báo cáo về tình hình tổng thể.

Thỉnh thoảng ông ta lại ngẩng đầu nhìn Đô đốc Emilius Levitt một chút, phát hiện ra ông vẫn đang lắng nghe hết sức nghiêm cẩn, vẫn đang đặt bút trên giấy. Âm thanh sột soạt khiến tất cả các sĩ quan không dám lơ là một giây, phải toàn tâm toàn ý ghi chép điểm quan trọng.

Nhận được phản ứng tích cực ấy, Thượng tá vô thức báo cáo lớn tiếng hơn một chút.

Chán vch… Klein cầm bút máy, vẽ linh tinh mấy thứ sinh vật như rùa đen, bạch tuộc với rồng lên cuốn sổ bìa đen.

Vì chưa được học phác họa bao giờ, hắn nghĩ đến đâu là vẽ đến đó, thành ra trông như ma làm.

Sau đó, hắn thậm chí còn vẽ mấy nét ngang dọc giao nhau, một mình tự chơi trò Cờ Caro do Rossell Đại Đế phát minh.

Đương nhiên, kinh nghiệm lão luyện và tính tự giác của thân phận vẫn khiến hắn thỉnh thoảng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn người báo cáo một chút, cũng gật đầu khích lệ. Còn đối phương đang nói gì giải thích gì, hắn hoàn toàn chẳng để vào đầu, chỉ thi thoảng mới lọt tai vài từ.

Trong quá trình hồi đáp, Klein cũng sẽ liếc mắt nhìn thư ký Luan tóc vàng một chút, biểu thị hãy thay mặt mình nhắc lại một vài điểm cần giải thích.

Tất cả mọi thứ đều theo lịch trình.

Đến cuối, Klein lật lại vài trang trước trên cuốn sổ bìa đen, dùng tông giọng của một quý tộc Loen để đọc qua bản báo cáo mà thư ký đã phác thảo và Đô đốc đã biên qua. Rồi, dựa trên tình huống thực tế và thói quen của Emilius, hắn thêm “liên từ” và “từ quen dùng”, chẳng hạn như “Còn vài điểm nữa” và “Ta sẽ nhắc lại mấy điểm này”.

Kết thúc hội nghị thì trời đã tối. Dưới sự hộ tống của thư ký Luan, Klein rời khỏi căn cứ Olavi, đến tham dự dạ tiệc tại nhà một vị thương gia chuyên bán buôn với Hải quân.

Trong dạ tiệc, họ thường xuyên tán gẫu về sự dao động giá cả của vật liệu cảng. Về phần Klein, hắn bắt chước Đô đốc Emilius, thi thoảng sẽ kể một trò đùa cũ ở Backlund, thu nhận lời chào đón nồng nhiệt của mọi người rằng ngài Đô đốc thật là dí dỏm.

Thành công đóng vai đến khi dạ tiệc kết thúc, Klein leo lên xe ngựa, cảm thấy kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần.

Phải chú ý tới cử chỉ và lời nói của mình từng giây từng phút. Đóng vai chân thực một ngày còn mệt mỏi hơn cả đánh một trận với tướng quân hải tặc… Klein thầm thở dài, nhưng bên ngoài chỉ khép hờ mắt mà không biểu lộ cảm xúc.

Hắn biết rất rõ giai đoạn khó khăn nhất của hôm nay vẫn chưa kết thúc đâu!

Hắn còn phải ứng phó Cynthia nữa!

Trong biệt thự, thám thính từ miệng người hầu, Cynthia biết rằng Đô đốc Emilius sắp trở về.

Cô ta lẳng lặng quay lại phòng ngủ, gỡ sợi dây chuyền có mặt hình chiếc sừng tê giác đen nhỏ xuống, dùng mảnh kim loại mỏng cạo ra một ít bột phấn, hòa vào chỗ nước nóng trong chiếc tách sứ trắng.

Tụng niệm tôn danh của Mẫu Thụ Dục Vọng bảy lần xong, cô ta chờ gần một phút rồi mới cầm tách trà lên trong niềm hy vọng, uống cạn.

Bình Luận (0)
Comment