Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 520

707DefenderOfJustice: cuối cùng cũng hết 3/5 quyển 3 rồi ヽ( ̄д ̄;)ノ Tháng 11 mình bận quá nhiều việc nên tiến độ giảm sút nghiêm trọng. Tạm thời mình sẽ quay về lịch đăng chương vào ngày chẵn như xưa.

Mong các độc giả tiếp tục ủng hộ mình. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ :3

_______

Sau một hồi im lặng thật lâu, Emilius nhanh chóng điều chỉnh được biểu cảm, cất tiếng bằng giọng nói uy nghiêm và trầm thấp:

“Nói chi tiết cho ta.”

Klein không giấu giếm nhiều, bắt đầu kể từ câu hỏi dò của Alston trước rồi đề cập tới việc bị một người thần bí cảnh báo trong mơ, bảo rằng đừng đối đầu trào lưu của thời đại và lựa chọn của lịch sử. Sau đó, hắn tả lại chuyện điện báo tới đột ngột, cuối cùng là sự kiện Cynthia bị biến dị, tình hình hiện trường, vẻ ngạo mạn của thư ký, cách phản ứng của mình và kể sơ bộ cuộc điều tra kế tiếp.

Hắn chỉ giấu đúng hai điều là lần đầu hắn đến đảo Olavi vào ngày 4 tháng 2 và suy đoán tương ứng.

Đương nhiên, hắn cũng chỉ kể cực kỳ qua loa về những thứ liên quan tới chiến đấu. Hắn tin Đô đốc Emilius có thể hiểu được. Dù gì sở trường và khả năng độc nhất của một Người Phi Phàm cũng là một trong những bí mật lớn nhất của họ. Nếu bại lộ, bị người khác nắm rõ, sẽ dễ tạo nguy cơ dính bẫy mai phục, thậm chí còn chết ngay dưới tay kẻ địch Danh sách thấp hơn mình.

Dưới Danh sách cao, Người Phi Phàm có thể vô cùng hùng mạnh, cũng có thể cực kỳ yếu ớt!

Trong căn phòng tối tăm, Emilius im lặng nghe xong mà có vẻ chẳng đổi sắc mặt. Song, ngay từ hành động không cắt lời hay đặt câu hỏi giữa câu chuyện của Klein cũng đã nói ra vài điều.

Lặng thinh trong chốc lát, ông trầm giọng hỏi:

“Người thần bí xâm nhập giấc mơ của ngươi đã nhấn mạnh vào vận mệnh và trào lưu của thời đại à?”

“Đúng vậy.” Klein đã quay về ngoại hình Gehrman Sparrow, cố tình không đi sâu vào chi tiết người thần bí chưa bao giờ đề cập tới mưu tính chính xác của Alston Levitt.

Emilius lại trầm mặc, rồi hỏi:

“Trong mơ ngươi vẫn duy trì hình dạng của ta sao?”

“Đúng, đây là bí mật của tôi.” Klein đáp ngắn gọn.

Emilius khẽ gật đầu, dạo qua dạo lại vài bước nhỏ, lại nhìn về phía Gehrman Sparrow:

“Lựa chọn của ngươi không có vấn đề gì.”

Nghe thấy lời này, Klein như thể nhận được phản hồi tột đỉnh và hữu hiệu nhất. Nhờ đó mà một lượng lớn ma dược trong cơ thể hắn được tiêu hóa.

Giữa giọng nói trầm thấp vang vọng, Emilius nghiêng người đưa mắt nhìn ra cửa sổ, nói không cảm xúc:

“Ta vốn không định ký khế ước với thế thân mà chỉ định báo trước cho Cynthia là mình xuất hiện triệu chứng mất khống chế, trong vòng năm ngày sẽ không thể âu yếm cô ấy. Nhưng vì vài nguyên nhân nhất định, ta đã thay đổi kế hoạch.”

Nếu không có sự hạn chế ép buộc của khế ước tạm thời thì dù mình có luôn luôn kiên định chống cự được những cám dỗ, cũng chẳng thể kháng lại được sự phóng đại dục vọng tối qua…

Đương nhiên, nếu Cynthia biết trước thời hạn năm ngày kia, cô ta sẽ không vội ăn bột phấn mài từ Dây Chuyền Sinh Sôi, từ đó ngăn Mẫu Thụ Dục Vọng cảm ứng và khiến Cynthia bị biến dị… Nhưng cứ thế, quyền chủ động vẫn nằm trong tay Giáo phái Thiên Thể. Họ có thể tìm một cái cớ khác để khiến Cynthia ăn…

Chuyện này đúng là nhằm vào mình thật rồi… Rốt cuộc Mẫu Thụ Dục Vọng thực sự muốn cái gì? Vả lại, nguyên nhân nào đã khiến Đô đốc Emilius đưa ra thay đổi trọng yếu tới vậy… Klein lờ mờ nắm bắt được điểm mấu chốt, nhìn sườn mặt Emilius, hỏi:

“Nguyên nhân gì?”

Emilius đáp mà mặt lạnh tanh:

“Ngươi không cần biết.”

…Đây là lần đầu tiên trong đời Klein cảm thấy căm ghét dạng phản ứng như vậy.

Nghĩ ngợi gì đó, hắn móc mặt dây chuyền vỡ ra, ném cho Emilius:

“Đây chính là Dây Chuyền Sinh Sôi bắt nguồn từ Mẫu Thụ Dục Vọng.”

Emilius đưa tay bắt lấy, cúi đầu thoáng nhìn, đáp:

“Ngươi có thể rời đi rồi.

Đến chỗ Bildt nhận thù lao của ngươi ấy.”

Ông không lo rằng tôi sẽ biết phải chuyện không nên biết sao? Mà cũng đúng, mưu tính của Alston đã bại lộ, bị kẻ thù chính trị biết được. Còn Emilius thì rõ ràng không hề dính líu vào, nên mình có hiểu cái gì thì cũng chẳng quan trọng… Klein còn tưởng sẽ phải có thêm thỏa thuận bảo mật lâu dài, ai ngờ có thể cứ thế mà rời đi.

Thấy Emilius không chủ động nói gì, Klein chỉ vào đối phương:

“Quần áo.”

Bấy giờ Đô đốc Emilius mới ngẩng đầu lên, trầm mặc cởi bỏ bộ trang phục chính thức gồm áo sơ mi và áo đuôi én.

Klein vốn còn muốn đòi thêm thù lao vì độ khó của nhiệm vụ này vượt quá mức ước định ban đầu. Song, hơi nhận ra vì mình nên Cynthia mới thành ra như thế, hắn chột dạ từ bỏ ý tưởng này. Hắn nhanh chóng cởi bộ đồ ngủ thoải mái ra, đổi sang trang phục đuôi én chính thức. Men theo chỉ dẫn của Emilius, dưới những vị cận vệ bị “che” mắt bởi lý do nào đó, hắn nhảy ra từ cửa sổ, lặng lẽ rời khỏi biệt thự có vườn hoa.

Mặc đồ ngủ và cầm Dây Chuyền Sinh Sôi trong tay, Emilius đi đến bên cửa sổ, im lặng đứng ngắm mặt trăng đỏ tươi và những vì sao thưa thớt trên bầu trời đêm.

Ông đứng đó với biểu cảm lạnh tanh, không động đậy suốt một khoảng thời gian dài.

Crắc!

Nắm tay trái ông hơi xòe ra, mặt dây chuyền hình sừng tê giác thu nhỏ bị nứt đã vỡ tan rồi rơi xuống đất, từng mảnh một, từng chút một.

Giữa trưa ngày hôm sau, đã ngủ yên suốt cả đêm, Klein rời nhà trọ, ngồi xe ngựa tới quán bar Sweet Lemon. Hắn lên thẳng lầu hai gặp Bildt Brando.

“Kết thúc rồi hả?” Vừa thả lỏng vừa ngạc nhiên, Bildt hỏi.

Klein gật đầu:

“Đô đốc Emilius đã quay về.

Nửa thù lao còn lại đâu?”

Bildt lộ ra một nụ cười khó mà che giấu. Xua vệ sĩ ra ngoài xong, ông ta mới tự mình đến gần két sắt, rút 500 bảng và một cái khuy măng sét màu xanh biển ra.

“Đây là vật phẩm thần kỳ được chế tác từ bong bóng cá Người mà cậu cung cấp.” Bildt giới thiệu, “Nó có thể tạo ra lớp vảy huyền ảo dưới da, giúp cậu trơn trượt như cá. Nó cũng có thể gánh chịu tổn thương nhất định cho cậu. Có nó, cậu có thể lặn sâu ít nhất 15 mét mà không cần đồ bảo hộ, có thể tự do hoạt động dưới nước 10 phút. Tác dụng phụ của nó cũng không lớn lắm, chỉ là khiến cậu dễ mệt hơn khi ở nơi nóng bức hoặc hanh khô.”

Nói cách khác, đã dùng khuy măng sét này thì đừng bao giờ dùng Trâm Ngực Thái Dương… Klein giơ tay nhận tiền và đồ vật.

“Cậu không sợ có vấn đề gì hở?” Bildt cười đùa.

“Sản nghiệp của ông nằm hết ở đây.” Klein bình thản đáp.

Ý của hắn rất dễ hiểu. Đó là có vấn đề gì, chẳng sợ không tìm được người chịu trách nhiệm.

Nụ cười của Bildt cứng ngắc, ông ta vội nói:

“Nó chưa có tên đâu, cậu đặt đi.”

“Khuy Măng Sét Cá Người.” Klein chẳng buồn lãng phí tế bào não.

“…Tên hay lắm, nghe thôi đã thấy ấn tượng rồi.” Bildt cười méo xệch.

Ông ta ngừng một chút, đáp:

“Vị “Thợ Thủ Công” kia nói, ông ta có thể cố định nghi thức triệu hồi sinh vật Linh giới vào một vật liệu có linh tính, cao nhất là được một năm rưỡi, nhưng cần cậu cung cấp thông tin cụ thể.

Haha, dựa theo ước định kia, số tiền ấy sẽ do tôi thanh toán, cậu không phải lo.”

“Được, làm thành kèn harmonica.” Klein lấy bút và giấy trong túi, viết nghi thức triệu hồi người đưa tin của riêng mình vào.

“Người đưa tin? Hiếm thấy thật đấy. Người Phi Phàm mà không thuộc đường tắt ‘Tử Thần’ khó kiếm được một người đưa tin thích hợp lắm.” Bildt nhận tờ giấy, nhìn lướt qua, “Hê, nếu nhỡ triệu hồi người đưa tin trong lúc chế tác, cần phải đưa cho cô ta một xu vàng… Nếu không đưa thì sao nhỉ? Haha, lúc nào sinh vật Linh giới cũng có điểm gì đó kỳ lạ. Tôi từng gặp loại yêu thích âm nhạc rồi, cũng gặp cả loại thích loanh quanh đống phân nữa.”

Không đưa thì sao ấy hở? Có lẽ quý cô Renette Tinicole sẽ mang đầu ông với đầu “Thợ Thủ Công” cho tôi luôn đấy. Cô ta là một sinh vật sở hữu lâu đài trong Linh giới, không chừng còn mạnh hơn cả mình ấy chứ. Ừm, dưới trường hợp mình không sử dụng Quyền Trượng Hải Thần… Klein mỉa mai, trầm giọng:

“Lần chế tác vật phẩm thứ ba sẽ nói sau.”

“Như ý cậu luôn.” Bildt không từ chối đề nghị này, tò mò hỏi tiếp, “Cậu Gehrman, những người mà Đô đốc Emilius đặc biệt nhắc tới - thư ký Luan, Thống đốc Alston với tiểu thư Cynthia, cậu làm kiểu gì mà qua mắt được họ thế?”

…Klein dùng hết sức bình sinh để ngăn cơ mặt giật giật:

“Dựa vào tư liệu, cẩn thận phán đoán.”

Hắn không mô tả cụ thể, đứng lên, cầm mũ làm một lễ:

“Đến lúc tôi từ biệt rồi.”

“Hợp tác vui vẻ.” Bildt cười chào.

Đưa mắt nhìn bóng lưng Gehrman Sparrow biến mất sau cánh cửa, ông ta lắc lắc đầu, bật cười lẩm nhẩm:

“Vị nhà thám hiểm mạnh mẽ điên cuồng này lại là một diễn viên thiên bẩm cơ đấy?”

Ăn trưa xong, cấp dưới gửi cho ông ta tờ báo hôm nay.

Bildt vừa hút một điếu xì gà, vừa tiện tay lật xem, vẻ mặt bỗng nhiên đông cứng.

Tối qua, tân Thống đốc Ben Conrad đã cử hành dạ tiệc tại Dinh… Tân Thống đốc? Alston Levitt bị bãi chức Thống đốc rồi? Bildt ngạc nhiên cầm mấy tờ báo khác lên, nhận ra đâu đâu cũng là tin tức tương tự.

Với mạng lưới quan hệ ở Olavi của ông ta, chuyện động trời như thay đổi Thống đốc thế này đã sớm phải đến tai từ lâu. Nhưng lần này sự kiện xảy ra vô cùng đột ngột, hầu như ai cũng chỉ hiểu rõ tình hình cho tới khi tân Thống đốc chính thức ra mặt.

Ít lâu sau, một đối tác viên bí mật phục vụ Đô đốc Emilius tiến vào phòng.

“Ngài Đô đốc muốn ông điều tra những người bên mình, tìm ra tất cả các tín đồ của Giáo phái Thiên Thể, dìm chúng xuống biển.” Đối tác viên truyền đạt lại mệnh lệnh của Emilius.

“Được.” Bildt ngờ vực hỏi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Hôm qua Giáo phái Thiên Thể mới chịu đả kích nghiêm trọng xong.”

“Ngài Đô đốc bị Giáo phái Thiên Thể ám sát, tiểu thư Cynthia bị ngộ sát, thư ký Luan bị thương, đội cận vệ Đô đốc bị tổn thất bao nhiêu người.” Vị đối tác viên kia mô tả giản lược.

“Hả?” Bildt nhất thời sững sờ.

Ch-Chẳng phải họ đều là những đối tượng mà Đô đốc Emilius bảo phải chú ý khi đóng vai sao?

Mình còn đặc biệt nhấn mạnh điều này cho Gehrman Sparrow…

Mà giờ, tiểu thư Cynthia bị ngộ sát, thư ký Luan bị thương, Alston Levitt bị bãi chức Thống đốc… Với biểu cảm ngây ngốc, Bildt giật giật khóe miệng.

Hạt Đông Chester, thành Stoen.

Audrey im lặng lắng nghe lời nói của một vị tiểu thư quý tộc, thỉnh thoảng phụ họa vài câu hoặc đưa ra lời khuyên.

“Audrey, cô đúng là một thiên sứ rồi. Chỉ mới hàn huyên vài câu với cô mà tôi đã cảm thấy mình nhẹ nhõm hơn hẳn.” Đến cuối, vị tiểu thư quý tộc kia ca ngợi từ tận đáy lòng.

Bấy giờ, trông thấy một nữ mục sư thuộc Giáo hội Đêm Tối bước vào, Audrey khiêm nhường chào đón với một nụ cười mỉm.

Mặt ngoài vị mục sư này chỉ là một người bình thường, một người truyền giáo ở tầng đáy, nhưng thực ra cô ta chính là thành viên ngầm của Hội Tâm Lý Luyện Kim.

“Audrey, phối phương ma dược đã đến tay tôi rồi, nhưng cô chắc chắn phải có đủ công trạng mới lấy được.” Nữ mục sư nọ thì thầm nhân lúc không ai chú ý.

Đôi mắt Audrey khẽ hấp háy:

“Không thành vấn đề.

Có điều, quý cô Simen à, cô có thể nói cho tôi biết tên của nó không?”

Nữ mục sư tên Simen ngó trái dòm phải, nén giọng xuống:

“ “Nhà Thôi Miên”.”

Bình Luận (0)
Comment