Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 527

Chẳng lý gì Klein lại từ chối yêu cầu của ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya. Hắn nghĩ trong hai giây rồi đáp:

“700 bảng.”

“Rất hợp lý.” Cattleya không mặc cả.

Dưới tình huống bình thường, đặc tính phi phàm của Danh sách 8 thường khoảng 600 tới 700 bảng. Nhưng nếu có nhu cầu gấp, tràn giá là chuyện bình thường. Dù sao loại vật phẩm thế này hiếm khi xuất hiện tại các buổi tụ hội phi phàm.

Klein không lập tức hoàn thành giao dịch ngay mà chỉ nhấc chiếc vali hành lý lên, nói với vẻ mặt không đổi sắc:

“Để mai tôi đưa cho cô.”

Không phải lúc nào hắn cũng giữ đặc tính phi phàm “Nhà Cách Đấu” trên người. Hầu hết các đồ vật có giá trị đều đã bị hắn ném lên phía trên sương xám.

‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya chẳng lấy làm lạ đối với câu trả lời của Gehrman Sparrow. Cô gật đầu:

“Không thành vấn đề.”

Cô đã gặp nhiều trường hợp tương tự. Điều này thường mang nghĩa đặc tính phi phàm “Nhà Cách Đấu” được cất chung với nơi trữ một vài vật phẩm không thể cho người khác biết. Vì vậy, Gehrman Sparrow không thể nào mở vali hành lý ra và hoàn thành giao dịch ngay tại chỗ được.

Một nhà thám hiểm điên cuồng luôn có vài bí mật trong mình!

Cattleya ngừng lại một giây, nói thêm:

“Phòng của anh sẽ không bị giám sát.”

Nếu cần nhìn thì cô sẽ nhìn ngay.

“Cũng chẳng sao.” Klein nhếch khóe miệng, cười nhạt.

Tính toán ban đầu của hắn là lúc cử hành nghi thức hoặc khi tiến lên phía trên sương xám, sẽ lấy mấy vật phẩm như còi đồng của Azik, hạc giấy của Will Oncetine xuống để đối kháng với bất cứ cái nhìn trộm nào trên ý nghĩa thần bí học. Sau đó, hắn sẽ dùng phương pháp vào nhà vệ sinh để lẩn tránh sự giám sát vật lý.

Đương nhiên, hắn cũng chẳng lo ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ sẽ làm quá phận. Đây không phải vì hắn nghĩ Cattleya sẽ sợ nhà thám hiểm điên cuồng Gehrman Sparrow, mà là vì cô chẳng việc gì phải làm thế. Nếu muốn quan sát, cô sẽ chọn cách nhẹ nhàng và bí mật hơn nhiều.

Chẳng hạn như nhờ tới sự giúp đỡ của một Người Phi Phàm đường tắt ‘Khán Giả’… Klein bỏ mũ xuống làm một lễ, theo chân ‘Chuyên Gia Độc Tố’ Frank Lee đến phòng mình.

Thấy hắn khoan thai bước đi, Cattleya quay vào phòng thuyền trưởng, lấy kính mắt đeo lên.

Backlund, phía nam cầu lớn, giáo đường Bội Thu.

Dưới con mắt của một người bình thường, Giám mục Utravsky cao bằng nửa Cự Nhân đặt kinh thánh trong tay xuống. Ông ta nhìn quanh đại sảnh cầu nguyện, vui mừng cười nói:

“Ngày càng có nhiều tín đồ hơn rồi.”

“Thế à?” Trong trang phục linh mục, Emlyn White vừa lau chùi giá nến vừa đáp mà chẳng thèm nâng mí mắt lên.

Anh ta biết kể từ sau sự kiện Sương khói Khổng lồ tại Backlund, quả thực số lượng tín đồ Mẫu Thần Mặt Đất đã tăng lên trông thấy. Trước kia, vào ngày bình thường hoặc cuối tuần, có ba tới năm người đến cầu nguyện đã là kỳ tích rồi. Vậy mà giờ ngày nào cũng có gần mười người.

Cha xứ Utravsky nhìn xuống linh mục ma cà rồng đang bận rộn, bật cười:

“Chỉ cần không mù thì ai cũng có thể thấy được.

Cũng nhờ đóng góp rất lớn của cậu trong đây. Nếu không nhờ cậu điều chế thuốc, trị bệnh, sau đó còn chân thành dạy cho người khác những tri thức dược học của cậu, thì dân chúng khu vực này rất khó chấp nhận tín ngưỡng của chúng ta.”

Đang cầm khăn, Emlyn tự dưng đứng thẳng lưng, khẽ hất cằm lên:

“Tôi chỉ đang đóng vai thôi.”

Mà từ từ, “tín ngưỡng của chúng ta” là cái khỉ gì? Ai là “chúng ta” với ông chứ? Da mặt Emlyn giật giật, đoạn anh ta chuyển cười nói:

“Nói đến người mù, tôi lại nhớ ra một câu chuyện cười. Người ta bảo rằng ở Backlund, cung về người mù luôn không đủ cầu, vì họ được phần đông tin tưởng là người thích hợp nhất để làm trọng tài.”

Cha xứ Utravsky không tiếp câu chuyện cười, chỉ dịu dàng cất lời:

“Bất kể vì mục đích gì, cậu đã có đóng góp lớn lao trong việc truyền bá tín ngưỡng Mẫu Thần.
Ngoài ra, điều này còn chứng tỏ cậu có một tấm lòng nhân hậu.”

Phì! Lúc đầu tôi cũng nói thế mà ông có tin quái đâu? Emlyn ngẩng đầu nhìn dáng người đồ sộ của cha xứ rồi lặng lẽ rút tầm mắt đi.

Loay hoay làm việc trong giáo đường xong, anh ta mới thay sang bộ trang phục bình thường, đội mũ phớt lụa để che nắng và bước ra ngoài phố Hoa Nguyệt Quý.

Emlyn lén lút quan sát xung quanh, nhận ra chẳng có dấu hiệu bị giám sát nào.

Tên Găng Tay Đỏ tên Leonard trước kia thật sự không xuất hiện nữa rồi… Mình cứ tưởng sau khi vạch trần bí mật của hắn và mua găng tay Mồi Lửa, hắn sẽ luôn ngầm điều tra mình cơ… Emlyn White khẽ lắc đầu, trong lòng tràn ngập ngờ vực.

Ở giai đoạn sớm nhất kia, anh ta còn định kết hợp với lý thuyết của ‘Người Treo Ngược’, dẫn dắt Găng Tay Đỏ tới điều tra để quấy nhiễu sự giám sát của thượng tầng Huyết tộc. Còn mình thì dựa vào Giáo hội Mẫu Thần Mặt Đất và bề tôi là cha xứ Utravsky để hình thành một thế chân vạc hoàn hảo.

Nhưng mọi chuyện chẳng tiến triển như anh ta dự định. Có vẻ Leonard Mitchell đã mau chóng rời khỏi Backlund.

Cuối tháng hai, Emlyn đi vòng qua số 7 phố Pinster một lần nữa trong lúc ra ngoài, phát hiện ra nơi đó đã không còn ai ở.

Quẳng chuyện này ra sau đầu rồi, anh ta bước tới cuối phố, lên một chiếc xe ngựa cho thuê và tiến thẳng tới biệt thự nhà Odora.

Được người hầu dẫn vào thư phòng ở tầng một, Emlyn bỗng nhìn thấy mấy Huyết tộc chưa trưởng thành được bao lâu, thậm chí trong đó còn có một đồng tộc đã trở thành Nam tước.

Mình không phải người duy nhất sao? Anh ta ngẫm nghĩ khi đứng trước cánh cửa đóng kín rồi chuyển hỏi chủ nhân nơi đây, Cosmi Odora:

“Ngài Nam tước, Đấng Nibbs không chỉ triệu tập mỗi tôi à?”

Cụm từ “ngài Nam tước” này cất lên từ miệng anh ta nghe chẳng có vẻ kính trọng gì, như thể đang gọi thẳng tên của đối phương. Đây là vì Emlyn cũng là một Nam tước Huyết tộc, chỉ có điều vẫn chưa được công bố ra bên ngoài.

Cosmi là một quý ông trung niên rất có khí chất, nghe vậy chỉ cười nói:

“Các cậu đều là những Huyết tộc trẻ tuổi kiệt xuất. Ông nội tôi đã ủy thác tôi giao cho các cậu một vài bài kiểm tra.”

“Kiểm tra gì vậy?” Một Nam tước Huyết tộc khác may mắn được thừa kế di sản tên Rus Bathory hỏi.

Cosmi nhấp một ngụm máu đỏ sẫm pha với rượu nho, nhìn quanh đáp:

“Hẳn các cậu vẫn chưa biết, “Con Rắn Thủy Ngân” của Học phái Sinh Mệnh đã mất tích một thời gian rồi.”

Dưới ánh nhìn ngơ ngác của đám Huyết tộc Emlyn White, Cosmi tiếp tục:

“Nhưng tôi tin các cậu đều hiểu rất rõ, Học phái Sinh Mệnh là một tổ chức được kết hợp một cách miễn cưỡng với nhau nhờ niềm tin vào vận mệnh. Dưới áp lực khổng lồ của bảy đại Giáo hội, chúng đã hình thành nên liên minh từ những Người Phi Phàm tự cho bản thân là siêu nhiên, là lý tính tuyệt đối với đám tín đồ “Mặt Trăng Nguyên Thủy” luôn tìm tòi bản chất của sinh mệnh và linh tính vào đầu Kỷ thứ Năm.

Nhờ sự tồn tại của “Con Rắn Vận Mệnh” kia, nội bộ bọn chúng chưa từng xảy ra vấn đề gì quá nghiêm trọng. Sự tôn sùng “Mặt Trăng Nguyên Thủy” của bọn chúng cũng luôn bị giới hạn và cố định trên ý nghĩa tượng trưng. Hơn nữa, quá trình trao đổi phối phương ma dược đã được dung hợp với hệ thống thừa kế giữa thầy và trò.

Xui xẻo làm sao, ha, vì “Con Rắn Vận Mệnh” kia đã biến mất, thành ra tiến trình này cũng bị phá vỡ. Đám người tín ngưỡng “Mặt Trăng Nguyên Thủy” nhanh chóng trở nên cuồng nhiệt, theo đó là xuất hiện sự phân liệt giữa các đại biểu vận mệnh của các phe phái. Kết quả dẫn tới một cuộc xung đột dữ dội.

Học phái Hoa Hồng lợi dụng điều này, gây tổn thương nghiêm trọng cho bọn chúng.”

Thấy đám Huyết tộc Emlyn White, Rus Bathory vẫn ngây ra, Cosmi vừa mào đầu xong mới bắt đầu đi vào chi tiết:

“Những tên sùng bái “Mặt Trăng Nguyên Thủy” là kẻ thù truyền kiếp của chúng ta. Chúng luôn luôn săn giết chúng ta để điều chế ma dược hòng nhận lấy sức mạnh!

Hiện giờ, chúng ta không thể bỏ qua cơ hội này.

Ở đây có một danh sách các tín đồ “Mặt Trăng Nguyên Thủy” và tình hình của chúng. Nếu các cậu có thể tìm ra hành tung của bọn chúng, giết chết bọn chúng, người đó sẽ được tính là kẻ chiến thắng bài kiểm tra này. Ông nội tôi và các Đấng cũng sẽ ban thưởng hào phóng.

Nếu chỉ hoàn thành được một phần danh sách thì sẽ tính bằng số lượng.

Đương nhiên, đây là những kẻ đã được sàng lọc sao cho phù hợp với thực lực của các cậu. Đám còn lại sẽ do các Đấng truy tìm.”

Thời điểm mới nghe mấy câu đầu, dù mang trong mình cảm xúc căm hận đám ma cà rồng “nhân tạo” kia tới cực điểm, Emlyn White vẫn chẳng định tham gia. Anh ta cảm thấy việc ấy quá phiền toái, bon chen và mệt nhọc, chẳng thà ngồi yên ở nhà trò chuyện với búp bê cho rồi.

Đến khi nhận ra đây là một cuộc đọ sức lẫn nhau và lờ mờ cảm thấy ánh nhìn của đám Huyết tộc Rus Bathory hướng về phía mình, Emlyn mới đột ngột thẳng lưng lên, hất cằm cất tiếng:

“Không thành vấn đề.”

Đôi con ngươi đỏ tươi của anh ta chậm rãi quét qua những sinh vật khác trong căn phòng.

Tàu Tương Lai, trong một căn phòng rộng rãi có kèm phòng vệ sinh.

Klein đứng trước cửa sổ, nhìn ra đại dương xanh thẳm vĩnh viễn nhấp nhô bên ngoài. Hắn vui vẻ hít thở bầu không khí do cơn gió lạnh lẽo thổi tới từ phía bắc.

Chiếc kỳ hạm của ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ này đã tách rời những con thuyền khác, bắt đầu khởi hành một mình.

Không biết đã đi được bao lâu, phía trước bỗng xuất hiện hai con thuyền đánh bắt cá voi. Ngay khi nhận ra lá cờ in hình những ngôi sao và con mắt đang bay phấp phới trên Tàu Tương Lai, chúng lập tức sốt ruột phản ứng.

Chúng cấp tốc điều chỉnh vị trí, ngắm ngay vào bên này. Các khẩu đại bác đã lên nòng chỉ chực phát hỏa.

Đồng thời, giáo và lao xiên cá voi dùng chung với thuốc nổ đã được chuyển tới cùng hướng. Ngư dân tóc vàng cao lớn của Quần đảo Gargas nắm chặt cây đinh ba hoặc cầm chắc súng, đứng lên hoặc ngồi xổm đề phòng.

Klein cũng chú ý có mấy người phụ nữ sở hữu vóc dáng chẳng khác gì Hulk là bao, trông qua cũng biết rõ họ rất nặng và giỏi đánh đấm.

Tàu Tương Lai chẳng để tâm đến sự “hoan nghênh” của họ, cứ thế vượt qua từ bên cạnh mà đi sâu hơn vào tuyến hàng hải chuyên đánh bắt cá voi.

Đi được một lúc, Klein trông thấy có rất nhiều tàu hải tặc phía trước. Chúng đang bao vây biên giới tuyến hàng hải, không rõ có ý đồ gì.

Tàu Tương Lai chẳng khách sáo mà áp sát tới. Những con tàu hải tặc kia lập tức tản ra khắp các phía như chim nghe thấy tiếng súng.

Cảm giác Tàu Tương Lai đang ngày càng chậm dần, Klein nghi hoặc xoay người rời phòng.

Ngay khi vừa chạm mặt phòng thuyền trưởng, hắn đã phát hiện ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya đi ra. Quý cô này đang đeo một chiếc kính nặng nề trên sống mũi để che đi đôi mắt ánh tím thần bí.

Cô liếc Klein một lát, đáp ngắn gọn:

“Có người phát hiện ra một tàn tích dưới đáy biển ở đây, nghe nói là của Kỷ thứ Tư.

Chúng tôi định tiện đường ngó qua một chút xem sao.”

Dưới đáy biển? Tàn tích ở Kỷ thứ Tư? Klein lập tức nhớ lại tin đồn mình nghe được trong quán bar Lærdal nọ.

Hóa ra tin này đã được truyền đi rồi? Bảo sao mình lại dễ dàng nghe thấy nó như thế… Hắn thấu hiểu trong đầu.

Bình Luận (0)
Comment