Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 539

Nhìn thấy lời nhắc của Will Oncetine, Klein thoạt có cảm giác may mắn.

May mà mình không đi tìm đường chết, không tiếp tục thăm dò… Hắn không chần chừ gì mà thở phào nhẹ nhõm.

Dù hắn đã trông thấy bức bích họa liên quan tới “Kẻ Nuốt Đuôi” Ouroboros, gặp phải tên Anderson đáng sợ bị biến dị thành quái vật mà không rõ nguyên nhân, nhưng thực chất vẫn chưa đụng độ một tình huống nguy hiểm nào.

Không biết lần sau tiến vào cảnh mơ ấy là xuất hiện ngẫu nhiên trong một phạm vi nhất định hay tiếp nối từ lần mơ trước nhỉ… Nếu là vế sau, cách tốt nhất chính là không quấy rầy Anderson nữa hòng tránh kích động hắn, mà là về thẳng đường cũ, rời khỏi tu viện đen kia… Klein thu hồi tầm mắt, đọc dòng nhắc nhở tiếp theo:

[Trừ giấc mơ ra, những thứ còn lại không đến mức phiền toái như vậy. Miễn là anh đừng thử lại gần mấy tàn tích nọ, không nhìn trực tiếp vào những thứ bay trên bầu trời vào “giữa trưa”, không thách thức mấy cơn bão có điềm báo trước, cứ đi dọc theo tuyến hàng hải an toàn đã được người khác chứng thực, mọi chuyện sẽ không thành vấn đề gì quá lớn.

Còn về phần mỹ nhân ngư, nếu anh luôn khởi hành thẳng về phía trước, kiểu gì cũng gặp được chúng. Với cấp độ của chúng thì chỉ sinh sống được ở khu vực tương đối an toàn thôi, mà nó chẳng có bao nhiêu đâu.

Cuối cùng, chúc anh thuận buồm xuôi gió.

Thân ái, người bạn đang trong giai đoạn quan trọng giữa tuổi phát triển có thể sẽ thường xuyên ngủ say của anh,

Will Oncetine.]

Dù câu cuối khá dài và có vẻ khó đọc, nhưng trong nháy mắt Klein đã hiểu ý của “Con Rắn Vận Mệnh”:

Trước khi tui được sinh ra, nếu không phải chuyện vô cùng quan trọng, cực kỳ then chốt thì đừng có quấy rầy tui!

Tôi sẽ cố gắng hết sức… Klein thầm đáp lại trong lòng với vẻ không quá chắc chắn.

Nếu lần này thăng cấp thành công, có lẽ sẽ chỉ mất một ít thời gian cho đến khi hắn thỉnh giáo đối phương về cách tìm kiếm phối phương ma dược Danh sách 4 của đường tắt ‘Thầy Bói’.

Vì càng lúc càng tin tưởng vào việc tìm được mỹ nhân ngư, Klein lập tức rời giấc mơ, đội mũ, hướng thẳng tới nhà ăn của hải tặc.

Do bị giấc mơ trì hoãn, phần lớn đồ ăn đã nguội lạnh, nhưng đám hải tặc lại ăn vô cùng ngon miệng. Dù sao thì lần này cũng không có ai bỏ mạng.

Vì không có người chết, họ bỗng cảm thấy vui vẻ hẳn, lại có thêm cả tá thứ về sự kiện thần bí cho mình khoác lác.

“Muốn một cốc sữa tươi không?” Frank Lee cầm đĩa ngồi đối diện với Klein, nhiệt tình hỏi.

Nhớ tới cuộc đối thoại trong mơ, vẻ ngoài bình thản, trong lòng kiên quyết, Klein lắc đầu.

Hắn rất lo lắng toàn bộ sữa trên tàu này đều là sản phẩm thí nghiệm của Frank.

Frank không để ý lắm, uống sữa bò ừng ực, hỏi:

“Tôi nhớ là đã kể với anh về mấy thứ nho nhỏ kia trong mơ rồi nhỉ?”

“Phải.” Klein cắt một miếng thịt cá Xương Rồng được rưới nước xốt, bỏ vào miệng.

Loại cá này nổi tiếng là ít xương, thậm chí nhiều lúc chỉ có mỗi xương sống. Ở Backlund, vì là đặc sản vùng miền, chúng được xem là thứ nguyên liệu nấu ăn thuộc hàng trung đến cao cấp. Nhưng ở phía đông Đảo Olavi, nơi biên giới tuyến hàng hải an toàn thì có thể dễ dàng đánh bắt được chúng.

Frank cười khùng khục:

“Mô tả trước ấy của tôi nghe chưa được chuẩn xác lắm. Tác dụng chính của bọn nó là có thể thành công sản xuất sữa ngay cả trong thời kỳ không cho con bú, bất kể là giống đực hay giống cái đi nữa. Chỉ cần được cho ăn, chúng sẽ tiết ra sữa, còn ngừng cho ăn thì chúng sẽ quay lại trạng thái bình thường. Cứ thế, đám bò sữa đáng thương kia sẽ không phải chịu đựng cảnh hành hạ nào nữa. Cứ thế, việc nuôi dưỡng con cái sẽ được san sẻ giữa nam và nữ một cách công bằng hơn, càng giúp ích hơn cho việc phụ nữ ra ngoài lao động…”

Từ từ, ngươi nói cái này với ta làm gì… Klein suýt thì làm hỏng nhân cách Gehrman Sparrow.

Đến giờ này, hắn cảm thấy cụm từ thực sự điên cuồng không phải của Gehrman Sparrow, mà nên thuộc về Frank Lee mới đúng.

Thế mà hắn lại là một tên ủng hộ quyền bình đẳng nam nữ kìa. Cơ mà cách thức vẫn hơi đáng sợ… Cũng phải, Giáo hội Mẫu Thần Mặt Đất cũng giống như Giáo hội Nữ Thần, đều cho rằng nữ giới nên được đứng vị trí xã hội như nam giới. Có điều họ càng coi trọng việc sinh sản hơn, coi đó là vấn đề thiêng liêng nhất…

Trong bảy giáo hội chính thống, Giáo hội Bão Táp và Giáo hội Chiến Thần thiên vị nam giới nhất, Giáo hội Mặt Trời đứng thứ hai. Còn riêng Giáo hội Thần Tri Thức Và Trí Tuệ thì một mình một kiểu, chỉ phân biệt dựa trên trí thông minh. Giáo hội Hơi Nước trung lập, thậm chí còn phối hợp với Giáo hội Nữ Thần khuyến khích nữ giới nên ra ngoài làm việc để tăng thêm sức lao động, phát triển nền công nghiệp… Klein lập tức nghĩ đến sự khác biệt giữa bảy đại Giáo hội.

Hắn ngẩng đầu nhìn Frank Lee, như thể chuyện anh ta vừa nói chỉ là một việc nhỏ như mắt muỗi.

Điều này khiến Frank lại càng phấn khởi hơn nữa, không khỏi uống thêm mấy hớp sữa bò.

Đến khi đám hải tặc thay nhau dùng bữa sáng xong, ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya mới lại đẩy cửa phòng thuyền trưởng, dùng ma pháp phóng đại âm thanh nói:

“Có một hòn đảo trước mặt cách chúng ta 1.5 hải lý. Chúng ta sẽ thả neo ở đó, chờ bão qua.

Ở vùng nước này, mỗi lần thời gian thay đổi qua lại giữa ban trưa và buổi tối đều có khả năng xảy ra một cơn bão khủng khiếp. Ta không thể xác định nó sẽ tới vào lúc nào, nhưng ta tin là chờ nó trôi qua rồi mới khởi hành tiếp sẽ an toàn hơn.”

Cô giải thích kỹ hơn hẳn so với lần trước vì giờ không phải tình trạng khẩn cấp, vẫn dư dả thời gian.

Một trong những thứ mà người đi biển sợ nhất chính là bão nên chẳng ai phản đối. Nghe theo sắp xếp của Cattleya, dưới sự chỉ huy của hoa tiêu Ottolov và thủy thủ trưởng Nina, họ nhanh chóng bắt tay vào việc chuẩn bị cập bến.

Và điều này cũng giúp Klein xác thực được một trong các vấn đề mà Will Oncetine đã nhắc nhở.

Không được thách thức bất kỳ một cơn bão có điềm báo nào!

Chẳng bao lâu sau, hòn đảo phủ kín cổ thụ khổng lồ xuất hiện trước mặt Tàu Tương Lai.

Con thuyền buồm dài hơn trăm mét điều chỉnh bánh lái, thả neo ngay chỗ tránh gió.

Hơn nửa giờ sau, bầu trời bỗng u ám. Từng tầng mây màu chì dần dần lộ bóng.

Chúng chồng lấp lẫn nhau như thể đã bao trùm toàn bộ hải phận xung quanh.

Giữa tiếng nổ inh tai và ánh chớp chói mắt, một cơn lốc từ phương xa quét tới.

Nó nối liền với những dải mây trên trời và vùng nước dưới biển, trông còn khoa trương hơn bất cứ Cự Nhân nào trong truyền thuyết. Nó hệt một con mãng xà khổng lồ đang lượn vòng muốn hủy diệt thế giới.

Chiếc vòi rồng đáng sợ mang đến từng đợt sóng thần dâng cao như núi. Vì cơn bão tố mà tia chớp chẻ ra như nhánh cây đánh xuống không ngớt, liên tục đập vào mặt biển, tỏa những tia điện tích li ti ra khắp chung quanh.

Mưa ào ào vỗ xuống boong Tàu Tương Lai, khiến đám hải tặc đã trở lại khoang thuyền hoặc náu mình trong chỗ tránh mưa cảm giác như thể tận thế đang giáng xuống.

Cơn bão kiểu này không kéo dài quá lâu. Chỉ khoảng mười lăm phút sau, biển đã bình yên trở lại, gió lốc tiêu tán. Ánh dương ban trưa lại một lần nữa thống trị bầu trời.

“Các ngươi có thể lên đảo đi lại một chút, nhưng đừng vào sâu quá, nhất định phải luôn ở trong tầm ngắm của đại bác.” Cattleya cho đám hải tặc một cơ hội buông lỏng ngắn ngủi.

Klein nhớ kỹ lời dặn của “Con Rắn Vận Mệnh” Will Oncetine nên không hề muốn thăm dò gì hòn đảo. Sau khi rời Tàu Tương Lai, hắn chỉ tản bộ bên bờ cát, tận hưởng cảm giác đặt chân xuống đất liền.

Bãi biển, ánh mặt trời, cây cối… Cứ như kỳ nghỉ ấy nhỉ… Klein buồn cười nghĩ, chợt nhận thấy một chấm đen đang di chuyển cực nhanh từ khóe mắt.

Nó vọt thẳng từ rìa vách núi đến!

Chấm đen càng lúc càng lớn rồi hiện nguyên hình là một bóng người!

Cách Klein không quá xa, ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya đang sải bước trên cát cũng nhận thấy điều dị thường. Cô xoay nửa người, bỏ đôi gọng kính dày nặng nề trên sống mũi xuống.

Bóng người kia ngày càng gần hơn. Đó là một thanh niên mặc áo sơ mi trắng, gile đen, quần đen, sở hữu vóc người trung bình với mái tóc vàng chia bảy-ba và đôi mắt xanh lục.

Anderson!

Anderson xui xẻo!

Klein lập tức nhận ra đối phương.

Kẻ này chính là Anderson đáng sợ ở thế giới trong mơ!

Chính là Anderson tự nhận là một thành viên trong nhóm những người thăm dò hành lang phía trước nhưng không còn ai trở về!

Bấy giờ, Anderson giơ tay phải lên.

Không chút do dự, thân là Gehrman Sparrow, Klein lập tức rút bùa chú ra và thốt lên một từ Hermes cổ:

“Bão táp!”

Tấm bùa chú thiếc trắng lập tức trở nên sắc bén, hệt như một lưỡi dao mảnh.

Linh tính vừa được rót đầy, một cơn gió khuấy động mạnh giữa không trung.

Mặt không cảm xúc, Klein ném bùa chú trong tay về phía Anderson.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Những lưỡi đao mảnh sắc màu xanh được ngưng tụ lại và phóng thẳng vào mục tiêu giống như xếp hàng để lần lượt xử bắn.

Anderson đang giơ cao tay phải với một nụ cười như chuẩn bị nói gì, song đột ngột nghe thấy tiếng thần chú trầm thấp cùng tiếng xé gió tê dại đầu óc.

Ánh mắt đông cứng, anh lập tức đổ hẳn người sang một bên và lăn lộn chật vật như trước mặt là một tấm sắt bị nung đỏ.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Lưỡi đao gió cắm xuống bãi cát, chém chúng thành mấy khe hở rõ ràng, song phải thêm một chút nữa mới trúng mục tiêu.

“Dừng! Dừng lại!” Anderson vừa lăn xả tránh né bằng thân hình nhạy bén, vừa nâng tông giọng lên cao chót vót, “Tôi không muốn đánh nhau! Tôi không có ác ý!”

“Anderson Hood…” ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ đột ngột buông ra một cái tên, giơ tay ngăn Gehrman Sparrow đã móc thêm một tấm bùa chú nữa.

Cô ta biết Anderson? Klein không liều lĩnh đọc thần chú, chỉ trầm giọng nói:

“Hắn đã bị biến dị.

Tôi gặp hắn trong mơ.”

Klein cũng chẳng lấy gì làm lạ khi gặp Anderson xui xẻo ở đây. Bởi vì khi trong mơ, tất cả hải tặc đều ở chung một khu vực, khoảng cách rất gần nhau. Đương nhiên Anderson không cách xa bọn họ cũng sẽ ở đâu đó gần Tàu Tương Lai.

“Không phải! Không hề nhá!” Anderson dở khóc dở cười đứng lên, giơ tay như đầu hàng, “Tôi nhận ra anh mà. Anh có hỏi tôi mấy câu. Lúc ấy tôi chỉ muốn giỡn xíu thôi, thề, giỡn xíu xiu thôi ấy, để làm giảm bầu không khí căng thẳng xuống chút ấy mà. Anh không cảm thấy bầu không khí đột ngột chuyển sang tình trạng đáng sợ là một trải nghiệm hay ho lắm sao? Đương nhiên ý tôi là chỉ mục tiêu, không phải bản thân mình á.

Nếu tôi cũng đi thăm dò thì sao tôi còn sống đến giờ?”

Đây cũng chính là điều ta đang lo đấy… Klein hoàn toàn không tin lời giải thích của đối phương.

Anderson nhún vai, tiếp:

“Ngay lúc giỡn xong, tôi đang định giải thích, bảo là chỉ đùa anh thôi, cũng muốn cầu cứu anh, mong anh có thể mang tôi theo. Kết quả, giấc mơ này kết thúc ngay tắp lự… Đ*t m*, đúng là xui thấy bà cố luôn!”

Đúng là rất phù hợp với bản chất xui xẻo… Klein thầm nhủ.

Hắn đang định móc ngay một xu vàng ra để thăm dò đối phương bằng phương pháp bói toán, chợt nghe thấy tiếng ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya:

“Cứ nghe hắn nói vài câu trước đã.

Hắn rất nổi tiếng ở Biển Sương Mù, có biệt danh là ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’.”

_________

707DefenderOfJustice: vậy là danh hài thứ ba của arc đã lên sàn :3

Bình Luận (0)
Comment