Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 541

Mặt đất khẽ rung chuyển khi một hình bóng cao gần ba mét xuất hiện ở bìa rừng nguyên thủy rậm rạp.

Toàn thân nó có màu trắng xám như thể được chồng lấp bởi nhiều khối đá khổng lồ. Khuôn mặt gồ ghề, không rõ mắt mũi mồm hay lỗ tai.

“Cự Nhân đá…” ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ thì thầm tên chủng loại quái vật.

Trong khi đó, cả Klein lẫn Anderson hoàn toàn không biết gì về loại quái vật này.

Song, họ đều không quay qua Cattleya với ánh mắt dò hỏi mà chỉ nhìn chòng chọc vào con quái vật, tỏ vẻ bản thân cũng cực kỳ chuyên nghiệp.

Cattleya xoay người đối mặt với Tàu Tương Lai đang thả neo, hơi nâng tay phải và khuếch đại giọng nói:

“Ngắm bắn!”

Hải tặc trực thuyền lập tức điều chỉnh hướng của mấy chục khẩu đại bác đặt ở mạn tàu, ngắm trúng vào Cự Nhân đá đang di chuyển nặng nề.

Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!

Từng quả đạn đại bác rời nòng bắn thẳng vào xung quanh Cự Nhân đá, bụi bay mù mịt che kín cả một khu vực rộng.

Rung chấn từ dưới mặt đất cùng ánh lửa tản mạn và những mảnh vỡ rải rác như thể đã hủy diệt hết mọi thứ.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Bóng dáng khổng lồ màu xám trắng kia bước xuyên khỏi đám bụi mà không dính tổn thương nặng nào, chỉ có lớp ngoài nứt vỡ đôi chút.

‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya nói mà mặt không đổi sắc:

“Đây không phải một loại Cự Nhân mà là một loại golem đá.

Lõi của nó là vật liệu chính cho Danh sách 5 “Người Thủ Hộ” thuộc đường tắt ‘Chiến Thần’, nên sức phòng thủ cực cao.”

Giữa tiếng đại bác đinh tai, Klein suýt tưởng thính lực của mình có vấn đề.

Nếu cô đã biết Cự Nhân đá có sức phòng thủ cao thì sao còn muốn dội bom? Không phải phí phạm đạn pháo à? Hắn vừa mông lung vừa thầm móc.

Như thể nghe thấy tiếng lòng hắn, Cattleya nhìn Cự Nhân đá đang lại gần:

“Tôi chưa gặp loài sinh vật phi phàm này bao giờ nên muốn kiểm tra chút.”

Cô nói thế thì tôi cũng phục rồi… Klein cạn lời.

Ngay khi ấy, vẫn đang liên tục quan sát Cự Nhân đá, Anderson Hood đột nhiên giơ tay:

“Có ai sở hữu năng lực phi phàm lĩnh vực băng sương không?”

“Tôi.” ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya bình tĩnh đáp.

Thấy quý cô ‘Ẩn Sĩ’ có biện pháp, Klein nuốt ngược những lời muốn nói xuống cổ họng.

Dù “Xác Sống” mang năng lực khống chế băng sương, hắn lại không muốn kích hoạt Đói Khát Ngọ Nguậy nếu không cần thiết.

——Hắn tin chắc mình không thể tìm được đồ ăn thích hợp trên hòn đảo này!

Cattleya lấy ra một cuộn văn tự màu xám đen từ túi ẩn trong áo choàng dài, khẽ ngâm một từ đơn bằng tiếng Hermes cổ:

“Đóng băng!”

Không một động tĩnh, cuộn giấy nọ bị ngọn lửa màu xanh băng nuốt chửng ngay lập tức. Những luồng sáng lấp lánh như pha lê bỗng hiện lên và dập dờn giữa không trung.

Chúng nhanh chóng rơi thẳng xuống Cự Nhân đá và đóng băng nó, bao phủ nó trong những trụ băng (*).

Tiếng nứt răng rắc vang lên, từng tầng băng vỡ vụn, Cự Nhân đá chậm rãi bước ra khỏi khu vực kia. Song, bề ngoài xám trắng của nó đã trở nên sẫm màu hơn, chuyển động cũng cứng nhắc hơn hẳn.

Bấy giờ, Anderson giơ hai tay lên như thể một nhạc trưởng đang ra hiệu cho khán giả hãy tán thưởng.

Dưới bàn chân Cự Nhân đá lập tức bùng lên một ngọn lửa màu cam gần trắng như thể nó đã dẫm phải một cái bẫy nào đó.

Mặt ngoài nó liên tục bốc hơi, tiếng răng rắc phát ra, từng vết nứt sâu phủ khắp cơ thể nó.

Anderson rút tay phải về, giữa lòng bàn tay ngưng tụ một cây trường thương màu trắng xóa.

Ngọn lửa trên mũi thương co lại thành chấm, tỏa ra hào quang chói mắt.

Trường thương bay vút ra cắm trúng vào khe hở trên bụng Cự Nhân đá, nung chảy chỗ ấy thành một lỗ hổng lớn.

Mà Anderson Hood vốn đang đứng bên bờ biển như thể hợp thành một với cây thương trắng xóa. Khi ánh lửa bừng cháy, anh xuất hiện ngay đằng sau Cự Nhân đá một cách quỷ dị.

Cơ vai căng lên cùng nắm tay phải, anh đưa tay vào giữa lỗ hổng và tung một cú đấm móc trúng tim Cự Nhân đá.

Đòn đánh trông đơn giản ấy lại mang tới hiệu quả vô cùng khoa trương. Cự Nhân đá tức thì cứng đờ tại chỗ, bên trong liên tục vang lên tiếng vứt vỡ, chỉ vài giây sau đã sụp đổ thành một đống đá vụn.

Một phát dứt điểm… Đồng tử Klein co rụt.

‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya thì chỉ bình thản đứng đó, chẳng lấy gì làm ngạc nhiên:

“Danh sách 5 của đường tắt ‘Thợ Săn’ tên là “Kẻ Thu Gặt”.

Hơn nữa sở trường của họ là tìm ra điểm yếu của con mồi.”

“Kẻ Thu Gặt”… Gặt mạng ấy hả? Bảo sao… Klein thoáng gật đầu.

Lúc này, Anderson ngồi xổm xuống lay lay bên trong thi thể Cự Nhân đá.

Rồi anh quay đầu lại, cười như mếu:

“Đây méo phải quái vật thật ạ.”

Đồng nghĩa với không có thu hoạch gì hết!

Khi Anderson đang tả lại tình hình, đống đá vụn kia cũng dần dần biến mất.

…Cái tên xui xẻo như ngươi thì đừng có đi mở rương hay lục đồ trên xác… Klein không khỏi cà khịa.

Anderson quay lại, huyên thuyên không dứt mồm:

“Vấn đề lớn nhất trên vùng biển này là thế đấy, không phải quái vật nào cũng mang đến gia tài cho các người!”

Bởi vì những loại quái vật được hiện thực hóa như này chính là một phần của loại quái vật mạnh mẽ hơn, cấp cao hơn. Đương nhiên, cũng có khả năng chúng là tàn dư từ phần sức mạnh và khí thế còn sót lại… Klein đã có phán đoán với chuyện này từ lâu.

Trong thời gian trải nghiệm chuyến du hành này, hắn phát hiện ra dấu vết của đường tắt phi phàm ‘Mặt Trời’, ‘Đêm Tối’, ‘Bão Táp’ và ‘Khán Giả’. Hắn lại nảy thêm suy đoán cụ thể hơn về giả thuyết ấy.

Hắn vốn cho rằng vùng biển này chính là chiến trường do các vị Cổ Thần từ Kỷ thứ Hai để lại: ‘Bão Táp’ thuộc về Tinh Linh Vương Soniathrym, ‘Khán Giả’ thuộc về Cự Long Vương Ankewelt, ‘Đêm Tối’ thuộc về Ma Sói Hủy Diệt Flegrea——qua nhiều lần được nhóc ‘Mặt Trời’ cung cấp thông tin về ghi chép thần thoại từ Thành Bạch Ngân, Klein đã phần nào biết rõ tám vị Cổ Thần ở Kỷ thứ Hai nắm giữ những quyền hành gì.

Tuy nhiên, hiện tượng thời gian luôn dừng tại ban trưa cũng như chiếc chiến xa Mặt Trời bằng vàng kia đã khiến Klein phải xem xét lại giả thuyết của mình. Bởi vì không ai trong tám vị Cổ Thần nắm giữ đường tắt ‘Mặt Trời’.

Chẳng mấy chốc, Klein đã liên tưởng tới cha của Amon và Adam, vị Chúa Sáng Thế của Thành Bạch Ngân mang danh hiệu Thần Thái Dương Cổ Đại.

Sau khi thức tỉnh, vị Chúa Sáng Thế ấy đã trải qua vô vàn trận chiến nảy lửa, để rồi thu hồi quyền hành của các vị Cổ Thần!

Và rồi để lại phế tích thần chiến như vậy sao? Klein lại nhớ đến bức bích họa không hoàn chỉnh mà mình thấy trong di tích Tinh Linh.

Tinh Linh Vương Soniathrym đang đối kháng với Chúa Sáng Thế của Thành Bạch Ngân – đồng thời là Thần Thái Dương Cổ Đại!

Trong lúc hắn đang suy tư, Anderson đã trở lại vẻ mặt hớn hở và cười với hắn:

“Tôi nên gọi anh là gì?”

“Gehrman Sparrow.” Klein đáp đơn giản.

“Gehrman Sparrow á?” Anderson thoạt sững sờ rồi bình thường ngay, “Tôi đã nghe người ta kể về anh rồi. Anh là nhà thám hiểm suýt thành công trong việc săn ‘Trung Tướng Bệnh Tật’, mang danh hiệu thợ săn điên cuồng nhất! Tháng trước đi tàu đến Quần đảo Rorsted và Đảo Olavi, tôi định tìm anh mời ly rượu, mà rồi chẳng biết anh ở đâu.”

Tháng trước ấy hả? Mình còn đang làm tìn.h nguyện viên ở bệnh viện… Klein gật đầu:

“Giờ thì biết rồi đấy.

Với cả, tốt nhất ngươi đừng nói gì hết.”

“…” Anderson cười gượng, “Tôi biết, vận xui của tôi thường khiến mấy câu tiêu cực tôi nói trở thành sự thật. Rồi rồi, đừng nhìn tôi nữa, tôi im thật này, anh bỏ bùa chú xuống đi.”

Vì sự xuất hiện của quái vật loại Cự Nhân đá nọ, thời gian nghỉ ngơi của đám hải tặc bị rút ngắn. Tàu Tương Lai nhanh chóng nhổ neo, tiếp tục tiến sâu vào vùng biển này.

Dọc đường, Klein vẫn chỉ đứng nguyên trên boong và dựa người vào mạn thuyền quan sát tình hình xung quanh. Còn Anderson thì đi dạo khắp nơi trên tàu, trao đổi với đám hải tặc bằng kỹ năng giao tiếp tài tình.

Được phết nhỉ, chỉ một lát đã biết rõ tình trạng trên thuyền… Klein vừa phóng ánh nhìn về phía Anderson đang uống rượu với mấy tên hải tặc trong bóng tối, vừa thầm thở dài từ tận đáy lòng.

Đương nhiên, dù có là ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’ thì hắn cũng chẳng thể đoán ra được loại rượu mình đang uống chứa thuốc an thần không rõ nguồn gốc gì… Klein nín cười, xấu xa nghĩ.

Với sự trợ giúp của Anderson, Tàu Tương Lai vòng qua hai xoáy nước ngầm và một phế tích cung điện trôi lơ lửng, tiếp tục giương buồm trên tuyến hàng hàng hải an toàn.

Khoảng ba giờ sau, đêm tối lại kéo đến.

Klein mau chóng tỉnh táo và lý trí khi chìm vào cơn mơ. Hắn mở mắt nhìn quanh.

Tầm mắt hắn bị bao trọn một màu đen kịt, không thể thấy bất cứ thứ gì.

Đừng bảo mình bị mù rồi nhé… Klein nghĩ bằng phản xạ có điều kiện rồi thoạt thò tay vào túi áo lấy ra một hộp diêm.

Đây là món vật liệu vô cùng thiết yếu đối với “Ảo Thuật Gia”.

Klein thành thạo lấy diêm và đánh quẹt. Một đốm lửa yếu ớt lập tức xuất hiện trước mắt hắn.

Ngọn lửa chập chờn khi bùng cháy, mơ hồ chiếu sáng xung quanh.

Đây là một phòng giam, phòng giam gắn cửa song sắt bằng kim loại khép hờ!

Sao mình lại ở đây? Mình không đứng gần ‘Thượng Tướng Ánh Sao’, cũng chẳng ở đại sảnh chỗ có bức bích họa và Anderson… Mình bị dịch chuyển ngẫu nhiên đến một địa điểm nào đó chăng? Suy nghĩ vừa xoay như chong chóng, Klein vung cổ tay dập tắt que diêm suýt đốt bỏng đầu ngón tay hắn.

Một luồng sáng thuần khiết và xán lạn như ánh dương bùng lên từ tay trái hắn, còn đôi tròng mắt hắn thì như biến thành hai mặt trời nho nhỏ.

Dùng linh hồn “Tư Tế Ánh Sáng”, hắn có được năng lực từ “Thệ ước thần thánh” để nhìn thấy trong bóng đêm.

Khi quan sát xung quanh, Klein nhận thấy phòng giam mình đang ở không quá chật hẹp nhưng sàn phòng rất bẩn thỉu và lộn xộn. Nó in đầy dấu chân, không biết chuyện gì đã từng xảy ra chuyện gì.

Hầu hết đều là dấu chân người, chỉ một số lớn hơn giống như của Cự Nhân… Chiếc giường đơn trong góc bị gãy còn chìa khóa nằm bên cửa… Tức là có ai vượt ngục thành công rồi? Klein bước tới trước cánh cửa sắt khép hờ, cẩn thận nhìn ra ngoài.

Ngục tù ngập trong tăm tối, bóng đêm len lỏi khắp hành lang đá. Đằng trước là vách tường cứng và lạnh băng, hai bên trái phải tiếp tục trải dài, có vẻ như vẫn còn rất nhiều phòng giam khác.

Klein dời mắt, nhặt chìa khóa lên và đóng chặt cánh cửa song sắt lại.

Hắn không thử mở cửa mà chỉ tiếp tục đợi trong phòng giam.

Hắn nhớ như tạc rằng Will Oncetine đã cảnh báo rằng nhất định không được thăm dò thế giới mơ. Vì vậy, hắn định sẽ ngồi đợi ở đây cho tới khi trưa đến!

Ngục giam thì sao chứ? Mình cũng đâu có ý định tẩu thoát… Klein co mình trên nửa chiếc giường đơn trong góc, tựa như đã hòa làm một với màn đêm dày đặc chung quanh.

Trong bầu không khí tĩnh lặng đến cực điểm, Klein chợt nghiêng đầu. Hắn mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ!

Tiếng chân mang dáng vẻ thong dong vang lên từ nơi rất sâu và xa đang ngày một gần thêm.

_________

(*) Trụ băng: có thể tìm kiếm bằng hình ảnh với từ khóa “icicle”.
Bình Luận (0)
Comment